Nhìn thấy ánh mắt khinh khỉnh của anh trai, Mạnh Đường bực mình giật lấy cái xẻng, nhét que củi vào tay Mạnh Kiệt: “Anh, nhóm bếp.”
Tỉ mỉ cắt cà chua thành miếng, tiện tay cắt thêm hai quả dưa leo, Mạnh Đường trèo lên ghế xúc đậu đũa đã xào chín ra đĩa, sau đó rửa sạch chảo. Đợi chảo nóng gần bốc khói, cô cho một muỗng dầu lớn vào, rồi bỏ ớt và tỏi đã băm vào xào, ngay lập tức mùi cay nồng xộc lên mũi.
Mạnh Kiệt đang nhóm lửa thì bị mùi ớt làm cay mắt đỏ hoe, mũi cũng cay xè, lập tức đưa Chu Lương ra ngoài bếp, đứng ở cửa nhà bếp hét lên với Mạnh Đường: “Mạnh Đường, em có biết xào rau không đấy?”
“Đừng nói nhiều, nhóm bếp đi.”
Dù cũng bị mùi cay làm ho sặc sụa, nhưng Mạnh Đường vẫn kiên định với nhiệm vụ đầu bếp của mình, nghiêm túc cho cà chua vào chảo, đảo đều tay.
“Để xem em xào ra cái gì.”
Bực mình vì phải thêm củi vào lửa, xong xuôi, Mạnh Kiệt vội chạy ra cửa, mắt không rời khỏi tay của Mạnh Đường.
Cà chua đỏ dưới ngọn lửa lớn dần dần nứt vỏ, Mạnh Đường dùng xẻng dầm nát chỗ cà chưa chín kỹ, rồi đổ dưa leo vào, nêm thêm ít muối và hành lá xắt nhỏ. Mùi thơm của hành phi bắt đầu lan toả trong không khí.
Dưa leo thấm vào nước sốt cà chua, hành lá xanh điểm tô, nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm thuồng. Cô bưng đĩa rau đã xào chín ra khỏi chảo, rắc thêm chút hành lên trên cho đẹp mắt.
Xào xong món ăn, Mạnh Đường rửa sạch chảo, quay sang gọi lớn với anh trai đang lẩn tránh ngoài bếp: “Anh, nhóm lửa đi, để em xào thêm đĩa rau nữa.”
“Em đừng làm loạn nữa, mẹ về rồi, ra ngoài đi!”
Cô nấu ăn gì mà làm cho khói lửa mịt mù, suýt nữa khiến cậu ho đến nổ phổi.
Qua làn khói mờ ảo, thấy bóng dáng mẹ, Mạnh Đường vui vẻ nhảy xuống ghế, phấn khởi bưng đĩa rau lên: “Mẹ, mẹ nếm thử cà chua xào của con đi.”
“Ừm, thơm lắm, không hổ danh là con gái ngoan của mẹ. Đường Đường, con ra ngoài chơi đi, để mẹ xào thêm món nữa.”
“Mẹ, con có thể làm được mà.”
Xào rau khiến người ta dễ nghiện, lúc cầm cái xẻng, cô cảm thấy như mình là vị đại tướng quân nắm trong tay cả một binh đoàn, tế bào khắp người đều hưng phấn.
Nhìn xuống đôi mắt sáng rực của con gái, Lý Quế Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng dịu dàng giải thích: “Lần sau mẹ cho con xào. Tiểu Lương đến nhà mình làm khách, để mẹ làm món thịt xào ớt.”
“Mẹ ơi, hôm nay có thịt ăn hả?” Mạnh Đường ngạc nhiên.
“Ừ, trên bàn còn có vài viên kẹo nữa, ba đứa chia nhau nhé.”
Nghe vậy, mắt Mạnh Đường sáng rực, cô chạy ùa vào nhà chính.
Vừa đến nơi, cô đã thấy trên đất đặt nào là gạo, bột, dầu, thịt xông khói, còn có một hũ muối nhỏ. Cô không kiềm được mà kêu lên: “Cha, cha kiếm đâu ra nhiều đồ ăn thế này?”
Nhìn hai đứa con ngỡ ngàng, Mạnh Hoa Khánh cười ngại ngùng đáp: “Khụ, là chú Năm của con để lại cho nhà mình. Ngoài mấy thứ này, chú còn giao đất nhà chú cho nhà mình trồng.”
“Wow, chú Năm thật là tuyệt vời, con thích chú Năm quá!” Mạnh Kiệt ôm khư khư khúc thịt, lớn tiếng reo lên.
Thích chú Năm lắm, nhưng mà sao chú Năm lại phải đi nhỉ?
Mạnh Hoa Triều: Không đi? Chẳng lẽ ở lại cưới cô vợ xấu xí à!
Hứng khởi qua đi, Mạnh Đường vừa nắm túi gạo vừa ôm hũ muối, lòng vẫn còn lo lắng hỏi: “Cha ơi, bác hai sẽ không đến giành chứ?”
“Có ông bà nội ở đây, bà ta không dám đâu.”
Nghe cha trả lời chắc chắn, Mạnh Đường vui sướиɠ nhảy cẫng lên: “Hay quá, nhà mình có thịt ăn rồi!”
Mạnh Kiệt: “An ủi sao? Tác giả chắc bị bệnh nặng rồi!”
Mạnh Đường: “Anh à, em thấy mình cũng ấm áp lắm mà!”
Mạnh Kiệt: “Ờ.” (Hôm nay lại là một ngày cưng chiều em gái.)