Một con gà nướng cuối cùng còn dư lại được một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng mua.
Sáu con gà nướng, bán hết tất cả, tổng cộng thu về bốn mươi hai đồng, trừ đi phí tổn, kiếm lời hơn hai mươi đồng.
Hắc hắc hắc, quá lời.
Lưu Đại Ngân vô cùng sung sướиɠ, trong đầu đã mơ về tương lai tốt đẹp. Nói không chừng chỉ bằng món gà nướng nho nhỏ này, là bọn họ có thể ở nhà lầu, mua xe hơi rồi.
Không phải quyển sách “Giang Văn Chung” kia nói, sau này mọi người đều ở nhà lầu, gia đình nào cũng có ô tô sao.
“Ôi, chị gái, may quá tìm được chị rồi.”
Một người mặc áo bác sĩ từ xa chạy tới. Lưu Đại Ngân nheo mắt nhìn lại, kia không phải bác sĩ vừa mua gà nướng của bà ấy sao?
Chẳng lẽ tới trả lại gà?
Bác sĩ chạy nhanh vài bước đuổi kịp Lưu Đại Ngân, thở hồng hộc nói: “Chị gái, cuối cùng cũng tìm được chị rồi.”
Lưu Đại Ngân gãi gãi đầu: “Bác sĩ, có chuyện gì sao? Hay là gà nướng không ăn được muốn trả lại?”
Bác sĩ kia nhìn trái nhìn phải một lượt, rồi kéo Lưu Đại Ngân vào góc ngặt: “Chị gái, gà nướng của chị thật sự quá thơm, hàng xóm nhà tôi ngửi thấy mùi đều hỏi tôi mua ở đâu, đều nhờ mua giúp. Nhà chị còn mấy con gà nướng, có năm sáu con không?”
Tròng mắt Lưu Đại Ngân xoay chuyển, hỏi: “Bác sĩ, anh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Bác sĩ không tin tưởng lắm, hỏi lại: “Thật?”
Lưu Đại Ngân: “Thật, chẳng qua nhà tôi cách khá xa, mỗi lần qua lại đều không dễ dàng, nếu chì vài con, tôi cũng không muốn mang đến. Thế này nhé, ngài hỏi bạn bè thân thích, hàng xóm đồng nghiệp nhà mình một câu, có ai muốn mua gà nướng nữa không, sáu đồng rưỡi một con, tất cả đều lớn như vậy.”
Bác sĩ do dự chốc lát: “Vậy được, tôi hỏi giúp chị một câu.”
Lưu Đại Ngân vui vẻ ra mặt: “Bác sĩ, sáng mai chúng tôi mới về, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở chỗ này.”
Đợi bác sĩ đi xa, Lưu Đại Ngân dặn dò con trai: “Lưu Trụ, con đi trả lại vé tàu đêm nay, đổi thành vé sáng mai.”
“Mẹ, sao lại đổi thành sáng mai?” Lý Lưu Trụ khó hiểu hỏi.
Lưu Đại Ngân: “Vừa rồi bác sĩ kia muốn đặt gà nướng nhà chúng ta, sáng mai cho chúng ta số lượng cụ thể.”
“Vậy tối nay chúng ta ở đâu?”
“Trước khi đi mẹ sợ không thể quay về trong ngày, đã nhờ trưởng thôn Triệu viết thư giới thiệu rồi, đêm nay chúng ta ở nhà khách.”
Lý Lưu Trụ bế con, Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn, đi tìm nhà khách.
“Đồng chí, một đêm ở nơi này cần bao nhiêu tiền?” Lưu Đại Ngân đứng trước quầy nhà khách, lắp bắp hỏi.
“Bác muốn giá cả mức nào?” Người phục vụ sau quầy ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rất nhanh đã cúi đầu, không chút để ý hỏi.
“Rẻ nhất bao nhiêu tiền?”
“Năm đồng một đêm, không gồm bữa sáng.”
“Năm đồng, sao đắt vậy?”
Lý Lưu Trụ lộ ra vẻ mặt thịt đau.
Lưu Đại Ngân cũng xót tiền, nếu chỉ có bà ấy và con trai, chắp vá thế nào cũng ưược, nhưng cháu trai còn nhỏ như vậy, không thể chắp vá.
Người phục vụ: “Bác gái, nhà khách trên tỉnh đều cái giá này.”
Lưu Đại Ngân móc túi tiền ra, đếm năm đồng đặt trên quầy: “Chúng tôi muốn một gian.”
Người phục vụ dẫn bọn họ lên tầng ba, mở cửa phòng sau góc ngoặt: “Năm rưỡi chiều nay đến năm rưỡi chiều mai xem như một ngày, qua năm rwowixsεメ tính thêm một ngày. Qua góc ngoặt phía tây hành lang là nhà vệ sinh, nước ấm và phích nước nóng ở dưới quầy, tự mình xuống lấy.”
Lưu Đại Ngân cười cảm ơn: “Cảm ơn đồng chí.”
Người phục vụ vừa đi, Lý Lưu Trụ lập tức đóng cửa lại.
“Mẹ, mẹ có đói không? Con đi lấy phích nước nóng múc chút nước ấm, ngâm bánh bột ngô ăn.”
Lưu Đại Ngân cất gọn túi da rắn trong tay, đi theo cháu trai nhỏ quẹo trái quẹo phải: “Mẹ chưa đó, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm sau, con đi múc chậu nước rửa mặt trước.”
“Vâng, con đi múc nước.”
Lý Lưu Trụ cầm lấy chậu rửa mặt trong phòng, mở cửa ra ngoài.
Tới hoàn cảnh mới, cháu trai nhỏ vô cùng tò mò, nhìn chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, còn dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lưu Đại Ngân vươn tay đỡ cháu trai: “Khai Lâm, chúng ta xem một lát rồi rửa tay ăn cơm được không?”
Khai Lâm nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Bà nội, bao bao.”
Khai Lâm mới hơn hai tuổi, vẫn chưa nói sõi, mấy chữ này phiên dịch ra ý là, bà nội, muốn ăn bánh bao.
Lưu Đại Ngân dỗ cháu trai: “Đợi bà nội kiếm được tiền rồi, ngày nào cũng mua bánh bao cho Khai Lâm ăn, đêm nay Khai Lâm ăn trứng gà nhé.”
Lưu Đại Ngân không nỡ bỏ tiền ra mua đồ ăn, bà ấy và Lý Lưu Trụ ăn bánh bột ngô mang theo từ nhà, Khai Lâm còn nhỏ, không thể để cậu bé cũng gặm bánh bột ngô nguội lạnh với bọn họ, trước khi đi Lưu Đại Ngân cố ý nấu trứng gà mang tới tỉnh thành, mỗi bữa cho cháu trai ăn một quả.
Lưu Đại Ngân thương cháu trai lớn, cố ý nấu bốn quả, cho cháu trai lớn ăn một quả.
Khi ấy cháu trai lớn đã chảy nước miếng rồi, nhưng vẫn rụt tay lại: “Bà nội, cháu không ăn, Khai Lâm không được khỏe, để Khai Lâm ăn.”
Hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
Lưu Đại Ngân nghiêm mặt, giả bộ tức giận: “Bà nội cố ý nấu trứng gà cho Khai Nguyên ăn, nếu Khai Nguyên không ăn, bà nội sẽ tức giận.”
Lý Khai Nguyên sợ Lưu Đại Ngân giận thật, nhận lấy quả trứng tròn vo trong tay bà nội, bỏ vào túi áo: “Bà nội, đợi khi nào muốn ăn cháu ăn sau.”
“Cẩn thận đừng làm nát.”
“Biết rồi, bà nội.”
Đợi bán hết gà nướng, Lý Đại Ngân tiện tay rũ túi da rắn trống không một cái, nào ngờ lại nghe thấy có thứ gì đó nho nhỏ lăn ra từ trong túi.
Nằm trong góc túi da rắn, là một quả trứng gà trắng trẻo tròn vo.