Bảo mẫu chính là Dư Tĩnh Tĩnh!
Trình Gia Thuật ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy.
Lâm Nghiên Thu cũng không thể giải thích được tại sao lại kiên quyết không cho nữ chính đi theo, nhưng cô cũng không nghĩ được lý do nào khác, im lặng một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Mấy chuyện đó tôi có thể làm được."
Trình Gia Thuật đột nhiên nở nụ cười, bình thường anh là một người rất thận trọng, hiện tại đột nhiên cười như vậy làm cho Lâm Nghiên Thu đều ngây người, trong lúc nhất thời cô còn tưởng rằng đây là bạn trai của mình.
Nhưng mà cái người này chẳng thể nào nói được câu nào hay ho: "Thôi đi, nhiều năm như vậy cũng không thấy em làm việc nhà."
Cô làm việc nhà thì rối tung rối mù lên, chỗ nào cũng không đạt tiêu chuẩn, nếu là người trong bộ đội thì Trình Gia Thuật đã lôi cổ hắn ra đánh một trận rồi, nhưng khổ nỗi người này lại là cô vợ nhỏ nũng nịu đυ.ng một cái liền khóc nên anh chẳng thể xuống tay được.
Chuyện tìm bảo mẫu cũng không nhắc lại nữa, cứ thế cho qua.
Buổi tối vào mùa hè đến muộn, sau khi cả nhà ăn cơm xong mà bầu trời chỉ mới hơi tối. Cao Quế Hương đặt chén đũa xuống rồi ra ngoài đi dạo như bình thường, bà bỏ lại một bàn ăn đầy hỗn độn, Lâm Nghiên Thu cũng không muốn rửa đống chén này.
Thời này dùng nước rửa chén có chứa kiềm, thứ đồ đó có thể làm tổn thương tay. Trước kia ngoại trừ khuôn mặt thì bàn tay là nơi cô cẩn thận bảo vệ nhất, mỗi ngày cô luôn đều đặn bôi kem dưỡng da, mang bao tay, thường xuyên tới thẩm mỹ viện làm điều dưỡng, cô đã chi một khoản tiền lớn để dưỡng nó nên tất nhiên sẽ không rửa chén rồi, cô cứ dùng dằng như thế một lúc lâu cũng không động đậy.
Trình Gia Thuật thấy vợ mình im lặng ngồi xoắn mấy ngón tay xinh đẹp lại với nhau, vẻ mặt không tình nguyện như muốn khắc lên mấy chữ "Tôi không muốn rửa chén", mới vừa rồi ai còn tự tin nói bản thân sẽ làm tốt cơ chứ.?