Chương 47

Ví dụ như cô dùng mấy từ láy "mặc quần áo áo, ăn cơm cơm."

"Trình Gia Thuật chính là một người xấu chỉ biết ăn hϊếp vợ con, hai đứa thấy có đúng không?"

Kết quả lúc cô vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông không biết từ khi nào đã tiến vào và đang dựa vào khung cửa. Hai tay anh khoanh lại, dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô.

Lâm Nghiên Thu thoáng cái cảm thấy không được tự nhiên, cô cười gượng hai tiếng rồi kêu anh đưa bọn nhỏ ra ngoài để cô thay quần áo khác, lúc nảy bị các con ôm nên toàn thân đều ướt đẫm.

Trình Gia Thuật ừ một tiếng đi tới đây, giọng nói hơi khàn nói: "Em đi nấu cơm đi, tôi dẫn các con đi tìm Đại Bảo và Nhị Bảo."

Sau đó mặc kệ hai đầu củ cải nhỏ không tình nguyện như thế nào cũng bị anh ôm đi.

Lâm Nghiên Thu vội vàng giơ tay lên quạt vào mặt mấy cái, cô muốn quạt đi làn sóng nhiệt trên mặt, Lâm Nghiên Thu cũng không phải là thiếu nữ không biết gì, cho dù cô không có lên giường với đàn ông nhưng cũng từng có kinh nghiệm yêu đương, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của nam chính, rõ ràng chính là muốn làm cô a...

Trời còn chưa tối nên không sao, nhưng tối đến nếu ngủ cùng một giường...



Không được, không thể suy nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng lo sợ hơn.

......

Bữa tối cô nấu rất đơn giản, có cháo loãng, còn có dưa muối đã làm sẵn, cũng may nữ phụ vốn dĩ cũng không phải là người hiền lành gì, Lâm Nghiên Thu làm theo tính cách cô ấy nên không ai có thể nhận ra.

Chỉ có Cao Quế Hương nói thầm một câu: "Con phải học nấu cơm đi, sau này còn phải mang theo mấy đứa nhỏ đi theo Gia Thuật nữa, chẳng lẽ còn muốn mẹ đi theo làm bảo mẫu à? Mẹ nói trước, mẹ sẽ không đi đâu, ở đó làm sao tự do như ở đây được."

Trong lòng Lâm Nghiên Thu lẩm bẩm, tôi cũng muốn chạy trốn chứ chẳng muốn vào bộ đội đâu.

"Từ trong nhà tìm bảo mẫu đi theo." Trình Gia Thuật thuận miệng nói.

Lâm Nghiên Thu vừa nghe, lập tức nói: "Không thể tìm bảo mẫu!"