Chương 29

Còn nữa, rõ ràng ở sau lưng cô ta nói nữ phụ cùng người bán hàng bỏ trốn, hiện tại còn có thể giả vờ tươi cười như vậy à?

Cô ta thật sự coi cô là nữ phụ, cái gì cũng không biết sao!

Lâm Nghiên Thu ngoài cười nhưng trong không cười ẩn ý nói một câu: "Vất vả cho cô rồi, sáng sớm đã tới nhà của tôi nấu cơm."

Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ "nhà của tôi", để cô ta cảm thấy ghê tởm chết đi!

Nụ cười trên mặt Dư Tĩnh Tĩnh cứng đờ, nói: "Bởi vì sáng sớm em đã thấy thím vừa giặt quần áo vừa quét nhà, còn phải vội vàng nấu cơm nên mới đến giúp đỡ."

Người thím trong miệng cô ta chính là Cao Quế Hương.

Đúng lúc Cao Quế Hương từ phòng bếp đi ra, nghe Dư Tĩnh Tĩnh nói như vậy, bà cũng tức giận nói: "Trong nhà có một người lười biếng, nếu tôi không làm thì ai làm?"

Lâm Nghiên Thu: "..."



Dư Tĩnh Tĩnh trong tiểu thuyết hay ở ngoài đời cũng không có gì khác nhau. Cô ta rất giỏi diễn vai siêng năng dịu dàng, nhưng ở bên trong xương cốt là loại người gì thì Lâm Nghiên Thu cô đã hiểu rõ.

Biết cô ta đang châm ngòi ly gián, Lâm Nghiên Thu cũng không giận Cao Quế Hương mà chỉ khoe khoang nói: "Thím à, không phải do con lười đâu, do chồng con hôm qua trở về, mà con rất nhớ anh ấy cho nên mới nói thêm vài câu, vì vậy hôm nay mới dậy muộn."

Trình Gia Thuật: "..."

Ở đây ngoại trừ Dư Tĩnh Tĩnh thì ai cũng đã kết hôn, nghe Lâm Nghiên Thu nói như vậy, trong lòng mọi người đều giống như gương sáng. Vợ chồng son sợ là không phải chỉ nói mấy câu đơn giản như vậy chứ?

Chị dâu cả cười ha hả giải vây: "Khó có được một hôm Gia Thuật trở về, chắc chắn cũng rất nhớ vợ mình rồi."

Chị dâu hai cũng trêu ghẹo nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, nếu tôi là Gia Thuật thì tôi cũng sẽ không thể bỏ qua được cô vợ xinh đẹp như này đâu."

Lâm Nghiên Thu hé miệng cười, cố ý ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lại nhìn Dư Tĩnh Tĩnh, rõ ràng cô ta rất tức giận, chỉ biết cắn môi dưới không nói lời nào.