Chương 14

Cuộc sống trong nhà cũng không khó khăn, bên ngoài có biết bao nhiêu người đang đỏ mắt ước gì nhà bà bị xấu mặt!

Coi như bà không có trình độ văn hóa nhưng bà vẫn biết câu "Bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian da^ʍ phải cả cặp gian da^ʍ."

Nhưng cái gì cũng chưa thấy mà bà đã náo loạn ầm ĩ, nói cho cùng người mất mặt chính là đứa con trai thứ ba của bà, chỉ trách bản thân bà quá hồ đồ, chưa tra xét kĩ càng mọi chuyện đã gửi thư khẩn cấp để cho con trai út quay về bỏ vợ.

Nhìn xem bà đã làm ra chuyện tốt gì rồi!

Một lát nữa bà phải hỏi con dâu thứ hai đã nghe tin tức này từ đâu mới được.

Lâm Nghiên Thu thấy thế liền vội vàng mở miệng nói: "Một kẻ bán hàng rong đi khắp nơi thì làm sao có thể so sánh được với Trình...làm sao vượt qua Gia Thuật được chứ? Con sống sung sướиɠ như vậy thì sao có thể cùng người bán hàng rong đó bỏ trốn được, trừ khi đầu con bị úng nước rồi."

Cô vừa dứt lời cũng thấy hơi chột dạ, dù sao nữ phụ cũng thật sự coi trọng người bán hàng rong kia nha.

Hơn nữa mẹ và anh cả của nữ phụ cũng đang nhìn cô, điều này càng làm cô thêm chột dạ.



Lâm Nghiên Thu ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cô tùy ý để cho mọi người nhìn mình.

"Mẹ và anh con hiếm khi tới đây một chuyến, con vào nhà chuẩn bị thức ăn để hai người cùng ở lại ăn một bữa cơm."

Trên mặt Cao Quế Hương tuy không dễ nhìn lắm nhưng bà cũng không nói lời khó nghe nào, bà gọi Đại Bảo đi vào nhà dọn ghế ra.

Lương Phượng Anh nhìn mọi chuyện đang diễn ra, trong lòng bà nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bà thật sự rất sợ con gái nhỏ ương bướng không nghe lời mà đi náo loạn!

Lương Phượng Anh đẩy con gái mình nói: "Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm việc đi, để chúng ta ở đây nói chuyện."

Lâm Nghiên Thu bất thình lình bị đẩy một cái khiến cả người lảo đảo, cô vội vàng đứng vững, im lặng chịu đựng.