Câu nói có biết bao nhiêu ngọn núi của Mạnh Thần Tuấn, giọng điệu đột nhiên trở nên nóng bỏng và mở rộng thực sự giống như đưa người ta lên bầu trời trên dãy núi Đại Hưng An. Từ trên cao nhìn xuống, có rất nhiều ngọn núi và dãy núi, thật tráng lệ và lộng lẫy.
Tiếp theo đó Mạnh Thần Tuấn đọc ngày càng thả lỏng hơn, cậu như thể nhớ hết từng chữ trong bài văn khi mà Ninh Vân Tịch đọc cho cậu nghe.
Khi đứa trẻ đọc một đoạn hai đến đoạn ba, Vương Kính Dân chợt nhớ ra rằng ban đầu ông chỉ muốn đứa trẻ đọc một đoạn như một hình phạt vì vừa rồi đã mất tập trung trong lớp mà thôi . Không ngờ đứa trẻ này lại có thể đọc tốt như vậy. Thật khiến người ta tự động mà không làm phiền tới.
Mạnh Thần Tuấn đọc đến đoạn thứ ba, đột nhiên phát hiện phòng học quá yên tĩnh, không khỏi hỏi: "Thầy, em có nên đọc tiếp không?"
“Em đọc rất tốt.” Vương Kính Dân không thể không mỉm cười và nói: "Ở nhà trước đó đã luyện qua?”
“Dạ vâng.”
“Là ai đã dạy em đọc?”
Mạnh Thần Tuấn lén liếc nhìn Ninh Vân Tịch.
Ở một bên, Vương Kính Dân dường như đã có câu trả lời của riêng mình, và nói: "Đúng rồi, thành tích học tập của chị em rất tốt, đặc biệt là thành tích môn ngữ văn của em ấy. Em ấy đã dạy kèm em học phải không."
Những lời của Vương Kính Dân đã nhắc nhở các giáo viên và học sinh khác rằng mặc dù Mạnh Thần Tuấn đọc không giỏi, nhưng anh chị của cậu bé lại đọc rất giỏi.。
"Chị gái của thằng nhóc này là người giỏi ngữ văn nhất. Anh trai của nó thậm chí còn tuyệt vời hơn, đứng đầu tỉnh về toán, vật lý và hóa học." Khi Vương Kính Dân nói điều này, ông ấy đã không bỏ qua đôi mắt nhỏ của Mạnh Thần Tuấn lén lút nhìn Ninh Vân Tịch: "Em Mạnh Thần Tuấn, câu hỏi đầu tiên sẽ do em trả lời.”
“A?” Mạnh Thần Quân đột nhiên quay đầu, cố gắng tiếp tục giữ bình tĩnh: “Vâng.”
Trong khi Vương Kính Dân đang giảng bài, Ninh Vân Tịch đã đến bên bảng đen và giúp ông viết lên bảng những câu hỏi tiếp theo sẽ được đưa ra để kiểm tra cho học sinh .
Phan Kỳ và Lâm Hữu Tịch ngồi ở hàng sau không nhịn được cười. Bởi vì họ biết rằng khi học ở trường Sư phạm, nét viết bằng phấn của Ninh Vân Tịch kém nhất lớp, cô ấy từng bị giáo viên gọi là xấu ma chê quỷ hờn.
Đợi đã, bọn họ đang nhìn thấy gì thế này?
Có một số giọng nói ngạc nhiên trong lớp học.
“Chữ viết đẹp quá, giống như chữ khắc cổ vậy.”
Dùng chữ khắc để hình dung, hoàn toàn là lời khen cao nhất đối với việc viết bằng phấn. Vì chữ viết phấn là chữ cứng nên viết trên bảng đen cứng không dễ, chữ viết đẹp tất nhiên trông đẹp và trang nhã như chữ viết của các nhà thư pháp nổi tiếng thời xưa trên bia đá.
Vương Kính Dân thấy tất cả học sinh bên dưới đều sáng mắt nhìn lên bảng đen, không khỏi quay đầu lại, rất ngoạn mục. Thấy có những hàng chữ nghiêng được phản chiếu trên bảng đen, giống như khu rừng được đề cập trong bài học này, nó tự do và tự tại như những ngọn núi.
Từ góc độ của một giáo viên cao tuổi như mình, những học sinh trẻ tuổi bình thường có thể luyện thư pháp bằng phấn với khí chất như vậy có thể nói là rất hiếm, và ở thành phố nhỏ khó có thể tìm được một người như vậy.
Kì thực tập đã kết thúc.
Các sinh viên thực tập và thầy cô đều vô cùng cảm động.
Sau khi hết tiết, Vương Kính Dân kéo cô giáo Dương nói: “Tôi thấy em Mạnh Thần Tuấn là một hạt giống tốt.”
“A?” Cô giáo Dương kêu lên một tiếng kinh ngạc.
“Hôm qua không phải em ấy đã trả lời đúng hết các câu hỏi mà cô đưa ra sao? Hôm nay câu hỏi tôi ra em ấy cũng trả lời rất tốt. Giọng đọc sang sảng của em ấy khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.” Vương Kính Dân nói.