“Tôi đương nhiên phải quản rồi, tôi là anh cả của bọn chúng mà.”
“Anh là anh cả của bọn chúng, lại càng hiểu lí lẽ chứ, anh không thể ngăn cản em đối tốt với bọn chúng được.”
Mạnh Thần Hạo trong khoảnh khắc đó ngỡ như đang nằm mơ, cô vừa nói gì, nói rằng muốn đối xử tốt với mấy đứa em của anh!
Chớp lấy cơ hội lúc anh còn đang ngơ ngác, Ninh Vân Tịch nhanh chóng lướt qua bên cạnh anh, hướng về nhà họ Mạnh một mạch chạy nhanh.
Mạnh Thần Hạo chỉ đành đạp xe đuổi theo cô.
Cứ như vậy anh đuổi tôi chạy mà hai người họ đã đến trước cửa nhà họ Mạnh. Ninh Vân Tịch chạy vào trong phòng tìm bọn trẻ mà gọi: “Thần Chanh!”
“Là cô giáo Ninh!” Cô bé Mạnh Thần Chanh vừa phản ứng lại đã ngạc nhiên kêu to, quay người chạy về phía cửa.
Mạnh Thần Hi vươn tay giữ lấy em gái, vừa ngạc nhiên tự hỏi sao cô Ninh lại quay lại nhà họ.
“Thần Chanh, ăn gà quay, ăn hoành thánh nhé.” Ninh Vân Tịch mang đồ ăn yêu thích của mấy đứa trẻ bước vào nhà họ Mạnh, lớn tiếng gọi.
Mạnh Thần Hạo còn đang đạp xe ở bên ngoài, nghe thấy cô hét như vậy, gấp đến mức đầu phủ đầy mồ hôi.
"Cô giáo Ninh.” Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ nhìn miếng gà nướng trong tay Ninh Vân Tịch chảy nước miếng.
"Nào.” Ninh Vân Tịch chào hai củ cải nhỏ đang ngồi bên cạnh bàn ăn, xách hoành thánh thô, chuẩn bị vào bếp nấu hoành thánh cho bọn nhỏ.
Lúc đi đến cửa nhà bếp liền nhìn thấy một cô bé mười hai, mười ba tuổi đang đứng ở cửa nhìn cô, Ninh Vân Tịch nhìn một cái liền hiểu, nói: "Mạnh Thần Hi, đúng không?”
Ơ? Người phụ nữ này thực sự biết cô bé. Trên mặt Mạnh Thần Hi toàn bộ đều là kinh ngạc.
Ninh Vân Tịch kéo tay cô bé đi vào bếp: "Nào, chỉ cho chị với, nồi niêu xoong chảo để ở đâu vậy? Mau chỉ cho chị đi, chẳng lẽ em muốn để em trai em gái mình bị đói sao?”
Mạnh Thần Hi nhìn đống gạo bởi vì bị thím quấy rầy mà chưa kịp vo, mặt hơi hơi hồng lên. Nấu cơm là nhiệm vụ của chị cả trong nhà, là việc cô bé có thể làm nhất cũng nên làm nhất, nhưng cô bé thế mà cũng không làm tốt.
Ninh Vân Tịch nhìn biểu tình của em gái anh, có thể nhìn thấy những hình ảnh xảy ra trong nhà trước đó, đôi mày liền cau lại.
Nghĩ đến những người đó sơ hở là nhanh mồm nhanh miệng, ở trước mặt bọn trẻ lộ ra mặt tối của bản chất con người, làm một giáo viên cô nhìn không vừa mắt. Bởi vì sự trưởng thành của trẻ em có liên quan mật thiết với hoàn cảnh xung quanh. Những đứa trẻ tiền đồ sáng ngời này lại bị những người đó làm tổn thương đến tâm hồn non nớt. Những người có chút lương tâm nghĩ thôi đã đủ đau lòng.
Ninh Vân Tịch cho nước vào nồi, trước tiên đun sôi.
Hồi đó làm gì có bếp gas, phải dùng than tổ ong, đốt lửa xong, khói bay lên mù mịt.
Ninh Vân Tịch nhẹ nhàng đẩy Mạnh Thần Hi ra khỏi cửa bếp: "Ở đây nhiều khói, em ra ngoài đợi đi.” Nói xong liền đóng cửa bếp lại.
Mạnh Thần Hi chỉ có thể thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cửa bếp, hoảng hốt như đang mơ.
Mạnh Thần Hi thực sự chưa từng gặp qua người phụ nữ như vậy.
Mạnh Thần Hạo đi vào trong nhà, tìm quanh phòng khách không thấy Ninh Vân Tịch liền hỏi: "Người đâu?”
"Cô giáo Ninh đang ở trong bếp làm hoành thánh cho tụi em ăn.” Tiểu Tứ Tiểu Ngũ giành nhau trả lời anh cả. Đồng thời hai đôi tay nhỏ không nhịn được vươn tơi gà nướng ở trên bàn. Gà quay quá hấp dẫn, đối với nhà bọn họ mà nói, thực sự là thức ăn của thần tiên trên trời, bởi vì nửa năm một năm đều không được ăn.
Mạnh Thần Hạo trừng mắt nhìn hai đầu củ cải nhỏ.