“Có thể, cầm đi, cầm đi.” Chỉ thấy chú hàng xóm thập phần sảng khoái mà đem chìa khóa xe của mình đưa cho Mạnh Thần Hạo.
“Cháu cảm ơn, chú Trương.”
“Đứa nhỏ này sao lại khách sáo thế? Lúc bố cháu vẫn còn....” Sợ rằng nhắc đến chuyện thương tâm của nhà họ Mạnh, chú Trương chợt im lặng, ánh mắt mang theo một tia thở dài lướt qua Mạnh Thần Hào rồi dừng lại trước mặt Ninh Vân Tịch, sau đó lại nhìn về phía Mạnh Thần Hào và Ninh Vân Tịch: "Cô ấy là..."
“Là cô giáo ở trường học của Thần Chanh.”
“Cô giáo xinh đẹp trẻ tuổi như vậy sao.” Chú Trương nghiễm nhiên là không đơn thuần ngây thơ mà tin vào câu nói này của Mạnh Thần Hạo. Rồi quay sang Ninh Vân Tịch và chỉ vào Mạnh Thần Hạo: “Bố nó là người tốt có tiếng ở đây, xa gần đều nghe danh qua. Chúng tôi đều biết nó và bố nó giống nhau.”
Ninh Vân Tịch hướng sang bên cạnh nhìn nhìn anh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, khuôn mặt chất phác, đôn hậu của Mạnh Thần Hạo không tự chủ mà có chút xấu hổ, tay cầm chìa khóa đến bên chiếc xe đạp ở góc tường để mở khóa xe. Dắt xe qua trước mặt cô: “Tôi đưa em về.”
Dường như không còn lí do để phản đối, người ta đã vì cô mà cố ý mượn xe. Ninh Vân Tịch gật gật đầu, vòng xuống phía sau xe mà ngồi lên.
Mạnh Thần Hạo lúc này cũng ngồi lên xe, đế giày vừa đạp lên bàn đạp, chiếc xe lao về phía trước, độ nghiêng về phía trước suýt chút nữa khiến cho Ninh Vân Tịch mất trọng tâm. Trong lúc vội vàng, hai tay cô vội túm lấy eo anh.
Cách một lớp áo sơ mi mỏng, cơ bắp rắn chắc dán vào lòng bàn tay, khiến da mặt mỏng manh của cô không tự chủ mà ửng đỏ lên như bị nướng chín bởi ánh mặt trời còn sót lại.
Bánh xe đạp vun vυ"t trên những con đường cũ của thời đó. Làn gió mát rượi phả vào mặt, thổi bay những lọn tóc lòa xòa trước trán, mang lại cảm giác sảng khoái cho ngày cuối hè oi bức.
Một mùi hương bay qua mũi của Ninh Vân Tịch, đó là mùi mồ hôi nhè nhẹ của người đàn ông trước mặt, trộn lẫn với mùi vải bông từ chiếc áo khoác, không có mùi cũng không khó chịu, cẩn thận mà bình phẩm lại làm cho người khác có cảm giác có chút không nỡ.
Đó là một rung động lạ lẫm, liệu nguyên nhân có phải do vừa trở về thời đại này đã được người đàn ông này cứu sao? Khiến cho cô đối với người đàn ông này có một cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
Mạnh Thần Hạo ngồi trên xe đạp, hai chân không ngừng đạp xe, đôi mắt của anh ấy chỉ hướng về phía trước nhìn, dường như không dám nhìn về đằng sau. Mồ hôi trên trán rơi xuống tóc mái lập tức bị gió thổi bay đi.
Mạnh Thần Hạo cảm nhận được đôi tay của cô đang nắm lấy áo sơ mi của mình, đôi tay mềm mại tựa như đang dán vào cơ thể của anh ấy.
Điều này khiến cho anh ấy thực không dám quay lại phía sau.
Xe đạp trượt một chút sau đó chạy ra khỏi đường tắt.
Ngay khi xe đạp vừa rẽ sang phải thì từ bên trái xuất hiện một cô gái, đứng từ xa nhìn Mạnh Hạo Thần và Ninh Vân Tịch đang ngồi trên xe đạp mà cảm thấy kinh ngạc. Một lúc sau, cô gái tiếp tục bước đi, cúi đầu đi thật nhanh, đi thẳng vào cửa chính nhà họ Mạnh.
“Chị ba.”
Hai nhóc con đầu củ cải đang âm mưu trong phòng mắt thấy có người đi vào đột nhiên quay đầu lại, đồng thời ngậm chặt miệng nhỏ lại.
Mạnh Thần Hi quét mắt nhìn hai đứa em của mình: “Chỉ có hai đứa thôi à?”
“Vâng ạ.” Tiểu Tứ Mạnh Thần Tuấn đáp.