Dưới ánh mặt trời, tia sáng lấp lánh trong đôi đồng tử đen láy của cô thật mê người, dường như có thể nhìn thấu được những suy nghĩ trong nội tâm của anh. Tim Mạnh Thần Hạo bất giác lỡ nhịp, anh quay lại bên cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cô: “Đừng để anh trai bắt nạt em nữa.”
Cảm giác khi tay của anh vuốt tóc cô dường như có một luồng điện chạy qua, nội tâm của Ninh Vân Tịch có chút kinh động, và cũng có thể cảm nhận được thành ý của anh, anh an ủi cô chẳng qua cũng giống như an ủi em gái em trai mà thôi. Vì vậy, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, anh Mạnh còn giúp em không?”
“Điều này là tất nhiên rồi.” Mạnh Thần Hạo trả lời không cần nghĩ ngợi.
Ninh Vân Tịch nhỏ giọng nói: “Anh Mạnh về nhé, đi đường cẩn thận.”
Mạnh Thần Hạo sững sờ trong giây lát, việc anh ấy hoàn toàn không muốn rời đi vào lúc này có lẽ là phản ứng chân thật nhất trong lòng anh ấy. Hóa ra việc cô để anh đi lại có thể làm anh thất vọng như vậy.
Không, thực ra anh không muốn rời đi, nhưng không đi không được.
Xoay người đi được một đoạn, Mạnh Thần Hạo nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của cô, cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên, anh khựng lại, khóe miệng thậm chí lộ ra một vòng cung mơ hồ.
Đôi mắt lấp lánh khi cô ấy vừa nói rõ ràng trông giống như một con hồ ly xảo quyệt.
Anh đây là đã mắc bẫy rồi.
Nhưng phải nói rằng, anh trai cô cũng thật không ra gì, nếu bị anh bắt gặp không bị quản mới lạ.
Ninh Vân Tịch đứng bên đường nhìn anh chằm chằm, nhìn bóng dáng cao lớn của anh càng lúc càng xa, trong lòng vô cớ có chút mất mát. Có điều cô không quá lo lắng. Cho dù ba mẹ cô có tính toán thế nào, cho dù anh trai cô có nguyền rủa cô ra sao, thì cũng không thể so sánh với sự sắp đặt của ông trời – Trọng sinh trở về, cô có đôi mắt dường như có thể nhìn thấu hết thảy chân tướng.
Để nghiệm chứng lại đôi mắt này, Ninh Vân Tịch cố gắng tìm bác bảo vệ cổng trường.
Bác bảo vệ đang quét dọn trước cửa lớn, không hề chú ý tới cô. Ninh Vân Tịch chớp chớp mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt trắng xóa giống như đang ở bệnh viện, khiến vẻ mặt cô trở lên nghiêm túc, hướng về phía ông: “Bác à, để cháu giúp bác nhé.”
“Ấy, làm sao đó?”
“Sáng sớm nay bác bị đau dạ dày phải không ạ?”
Ông ngạc nhiên, chuyện ông bị đau dạ dày đến cả người nhà cũng không biết.
“Có thời gian, bác nhất định phải đến bệnh viện để bác sĩ khám xem sao. Bệnh vặt không chữa sẽ tích tụ thành bệnh nặng đó ạ.” Ninh Vân Tịch nói.
“Cô gái, cháu thật là tốt bụng.” Bác bảo vệ cảm động nói: “Cháu tên là gì vậy, trước đó hình như đã gặp qua cháu rồi.”
Đại khái là bởi vì Ninh Vân Tịch trước kia luôn khóc, hiện tại đem khuôn mặt khóc lóc bi ai kia với khuôn mặt bây giờ luôn tràn ngập ánh nắng, quả thực như hai người khác nhau, vì vậy nhất thời bác bảo vệ không thể phân biệt là ai.
Ninh Vân Tịch mỉm cười.
Khi đó vừa vặn có một chiếc xe dừng trước cửa, người trong xe đó đã nhìn thấy hết được cảnh tượng vừa rồi.
Bác bảo vệ mắt thấy có khách đến, vội chạy ra mở cửa. Ninh Vân Tịch thấy vậy bèn đi về hướng thư viện của trường.
Nhờ vào đôi mắt dị năng của bản thân, Ninh Vân Tịch mượn mấy cuốn sách mà sau này sẽ có ích đối với cô. Ninh Vân Tịch đem sách về ký túc xá. Thời gian này, những người cần trở về đều đã trở về rồi.
Trong ký túc xá nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Có thể nhìn ra được, một số người rất quan tâm đến kỳ thực tập sắp tới, trong khi những người khác hoàn toàn không quan tâm, như thể cả đời không còn hy vọng. Tâm điểm chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nơi họ được phân công thực tập.
"Trường tiểu học số 2 đường Nhân Dân, tôi cũng muốn đi. Nghe nói hiệu trưởng bên đó từ nước ngoài trở về, đầy một bụng văn hóa phương Tây."
“Có phải là người có tư tưởng sính ngoại mà cậu từng nhắc đến đó không, Tiêu Doanh Doanh?
Người tên Tiêu Doanh Doanh hiện tại đang ngồi trên giường của Ninh Vân Tịch, dường như đã quen với việc coi giường của Ninh Vân Tịch như giường của mình.