Chương 33: Chuyển nhà

Châu Ngạn nhớ đến lúc mình về nông thôn với Tô Nam ra mắt, người lớn đều đối xử với mình khá tốt.

Đúng vậy, những người lớn trong nhà họ Tô… Chuyện Nam Nam muốn ly hôn với mình, chắc chắn là người lớn trong nhà không biết.

Châu Ngạn lại lập tức có niềm tin.



Giữa trưa mọi người ăn cơm nước xong, Tô Nam và mọi người cùng dọn dẹp nhà ăn, sau đó ra ngoài mua chút hạt dưa, xách đi theo tìm cán bộ Lâm phụ trách hậu cần.

Những người làm việc trong nhà ăn ngày thường cũng giao tiếp với nhóm hậu cần nhiều, nhưng trước đó Tô Nam không để ý đến công việc, hơn nữa thái độ của người nhà họ Châu khiến Tô Nam cảm thấy người thành phố đều sẽ khinh thường những dân quê như cô, nên cũng không muốn giao tiếp với những công nhân trong thành phố này.

Nếu không cũng không đến mức đã làm việc trong xưởng mấy tháng rồi mà ngay cả một người bạn tốt cũng không có.

Cán bộ Lâm hình như đang nghỉ trưa, cô ấy ở cách xa chỗ này, thường ngày hay ăn cơm ở đơn vị, giữa trưa cũng không về nhà.

Tô Nam cười đến gần, đặt hạt dưa lên bàn cô ấy: “Cán bộ Lâm, đây là hạt dưa mới của Cung Tiêu Xã, nếm thử đi.” Hạt dưa là thứ rẻ tiền, cũng không sợ người ta không nhận.

Cán bộ Lâm ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại mua hạt dưa cho tôi?”

Tô Nam hơi ngại ngùng nói: “Tôi muốn mượn cô một chiếc xe đạp.”

Trong đơn vị có xe đạp, thường ngày nếu công nhân trong xưởng ra ngoài làm việc thì có thể mượn. Nếu như công nhân đi làm việc riêng, chỉ cần không quá đáng, hỏi mượn một câu là được: “Mượn làm gì?”

Tô Nam nói: “Chỉ dọn một chút quần áo, chăn bông linh tinh. Chủ yếu là dọn hơi xa, tôi xách không nổi. Tôi chắc chắn không làm hư, nếu hư lúc trả có chỗ nào không ổn, tôi sẽ đi sửa.”

Có câu ăn ké chột dạ, người ta cũng đã mang đồ đến, tuy cán bộ Lâm không thân với Tô Nam, nhưng nghe người ta nói vậy, cũng không thể từ chối.

Vì vậy nên cô ấy bảo Tô Nam ký tên vào sổ mượn đồ.

Thấy cán bộ Lâm đồng ý, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui vẻ.

Có vay có trả, nợ tình nghĩa cũng là nợ, sau đó phải mời cán bộ Lâm một bữa gì đó, cũng không có vẻ bất ngờ.

Cán bộ Lâm dẫn cô đến kho hàng lấy xe đạp.

Tô Nam chọn một chiếc xe đạp nữ hơi nhỏ mà mình có thể lái được.

Vừa đẩy ra ngoài vừa nói cảm ơn, nói là sau này sẽ mời cô ấy ăn cơm.

Cán bộ Lâm cười nói: “Chuyện này cũng không có gì, không cần khách sáo như vậy.” Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người mượn xe đạp mà còn mời người khác ăn cơm.

“Cần, cần, đến lúc đó tôi nói với cán bộ lâm sau. Tôi đi trước nhé.”

Cán bộ Lâm quay về phòng, chia hạt dưa cho mọi người.

Hai nữ cán bộ khác không hiểu chuyện gì, nói: “Thu Yến, sao cô lại nói chuyện với cô ta? Không phải cô ta rất xem thường người khác sao?”

Trước đó Tô Nam cứ tỏ vẻ không thích nói chuyện với người khác, hơn nữa vẻ ngoài thật sự rất xinh đẹp khiến người khác cảm thấy hơi chảnh. Đặc biệt là người này còn tìm được một đối tượng tốt, nên mọi người trong xưởng đều cảm thấy cô ta xem thường người khác, không muốn nói chuyện.

Cán bộ Lâm nói: “Tôi thấy cũng không phải vậy, trước kia tôi ít tiếp xúc, có lẽ đã hiểu lầm.”

Vừa rồi cô ấy mới nói chuyện với Tô Nam, nhìn thái độ, giọng điệu, hoàn toàn không có vẻ gì khinh thường người khác, trái lại còn rất nhiệt tình.

Một nữ cán bộ khác cắn hạt dưa: “Mặc kệ cô ta đi, dù sao tôi cũng ít tiếp xúc.”

Tô Nam cũng không biết với những người trong xưởng, mình lại có hình tượng chảnh chọe.

Cô đạp xe đạp chưa vững, từ từ giữ thăng bằng.

Cũng may lúc này là thời gian làm việc, trên đường không có nhiều người, nếu không cô mà gặp người là phải xuống dắt bộ.

Không có cách nào khác, lúc cô ở nông thôn cũng đã cùng anh trai học đạp xe. Nhưng mà sau khi quen Châu Ngạn, lại không còn cơ hội đi xe nữa. Châu Ngạn nói thấy cô đạp xe loạng choạng đáng sợ, sợ cô ngã, không cho cô đi xe. Đi đâu Châu Ngạn cũng làm tài xế cho cô.

Sau đó Châu Ngạn có tiền, lại mua ô tô nhỏ, càng không có cơ hội đạp xe.

Dù Châu Ngạn không có thời gian lái xe chở cô, cũng sẽ mời tài xế cho cô.

Bây giờ Tô Nam cảm nhận sâu sắc được rằng đời trước bản thân là một kẻ vô dụng.