Chương 3: Hiện Thực Hôn Nhân

Nhưng người nhà họ Châu cũng không đồng ý đoạn tình yêu này, trong đó có rất nhiều trắc trở và kiên trì, người nhà Tô Nam còn đích thân tới thành phố cầu một người thân họ hàng xa giới thiệu cho Tô Nam một công việc tạm thời ở xưởng, như vậy đoạn tình cảm này mới có cơ hội có kết quả. Cuối cùng hai người có được sự đồng ý của nhà họ Châu, đăng ký kết hôn bày cỗ, một chuyện xưa tốt đẹp giống như truyện cổ tích vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Nam thở dài một tiếng.

Khi đó cô còn trẻ, cảm thấy cho dù trước khi kết hôn khó khăn bao nhiêu, sau khi kết hôn sẽ tốt lên cả thôi. Mới đầu mẹ cô cũng không thích chị dâu, sau khi chị dâu vào cửa không phải cũng cưng như bảo bối sao?

Lúc đó, cô chìm đắm trong niềm hân hoan tu thành chính quả với người yêu, cũng hào hứng vì mục tiêu đời người của mình đã thành hiện thực, bước ra khỏi cánh cửa nông thôn.

Chỉ là sau kết hôn, hiện thực như đấm cho cô một cú nặng nề.

Không môn đăng hộ đối, một bên yếu thế hơn đã định trước sẽ phải thỏa hiệp.

Nhà chồng hoàn toàn coi thường cô, trong mắt trong tim đều coi thường loại nàng dâu xuất thân gia đình chân đất, hoàn toàn dựa vào gương mặt để vào cửa này.

Mỗi ngày gặp mặt, cho dù Tô Nam mang theo vẻ mặt tươi cười nhưng thứ cô nhận được chẳng qua chỉ là mặt lạnh, lời nói lạnh lùng và châm chọc khıêυ khí©h, ánh mắt họ nhìn bạn có thể khiến bạn cảm giác được đối phương coi thường bạn từ tận đáy lòng, như thể ngay cả một cọng tóc của mình cũng là thứ dơ bẩn vậy.

Lần đầu tiên Tô Nam ý thức được còn có một loại thủ đoạn càng đáng sợ hơn la lối khóc lóc.

Nó có thể khiến bạn khó chịu mà bạn lại không tìm được lý do để lý sự với đối phương.

Tô Nam là người thế nào, từ nhỏ đã kiêu ngạo thành thói, ở nhà cũng không thích nhịn nhục cho lắm. Khi kết đối tượng với Châu Ngạn cũng là Châu Ngạn dỗ cô, anh kêu cô nhịn vài ngày là được, thời gian dài không nhịn được nữa, vì thế mà cãi nhau với cả Châu Ngạn luôn.

Mới đầu, Châu Ngạn còn dỗ dành, nhưng số lần nhiều rồi cũng lười quản chuyện trong nhà.

Trong lòng anh, người nhà anh cũng không làm gì cả, anh không nghĩ ra được Tô Nam còn có chỗ nào bất mãn nữa. Bạn nói ánh mắt không đúng, nhưng người ta ở bên cạnh mẹ mình nhìn, chỉ thấy mẹ mình cười hiền từ như thế, cái này còn không được sao?

Châu Ngạn có thể không quản nhưng Tô Nam lại không có cách nào trốn tránh, cả ngày ở nhà đấu đá với mẹ chồng và chị chồng của mình, từ trẻ đến tận trung niên.

Lúc còn trẻ tức giận quá nhiều, sau khi lớn tuổi rồi cô cũng sinh bệnh nặng.

Sau khi cô sinh bệnh nằm trên giường, nghĩ con trai coi thường mình, không thân cận với mình, còn cả Châu Ngạn bận rộn công việc nữa, khiến tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lúc đó Châu Ngạn đã rất có tiền, cô được ở phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện và tiếp nhận trị liệu tốt nhất.

Nhưng trong lòng cô hoang mang.

Nhớ lại hơn nửa đời của mình, ngoại trừ mỗi ngày “gia đấu” với mẹ Châu Ngạn và chị gái Châu Ngạn tức giận ra thì còn gì nữa?

Trong lòng không phải không hối hận, cảm thấy mình quá khiến người thất vọng, quá cố chấp. Độ tuổi tươi đẹp như thế tại sao phải lãng phí thời gian cho người không đáng?

Trong lòng cô bắt đầu ngưỡng mộ người vợ có thành tựu trong sự nghiệp riêng của mình, ngưỡng mộ cô thư ký mà sau này Châu Ngạn tìm được đó.

Đó đều là những người phụ nữ có bản lĩnh, có văn hóa, có công việc thể diện, rời khỏi chồng cũng có thể nuôi sống bản thân, không giống mình luôn cảm thấy rời khỏi Tô Nam ngay cả cơm cũng không ăn được.

Khi còn trẻ, sao lại luôn muốn dựa vào người khác?

Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, muốn dựa vào người khác ăn ngon mặc đẹp thì mình phải trả giá. Cái giá mà Tô Nam trả chính là tôn nghiêm của cô và người nhà họ Tô, là cuộc sống nửa đời nghẹn uất của mình. Trong lòng cô chửi mình, không có năng lực nuốt giận thì đừng nhớ thương cuộc sống tốt của người ta. Muốn sống tốt lại không muốn bị chọc tức thì mình phải học bản lĩnh, tự mình kiếm tiền.

Khi ấy Tô Nam đã khóc, hồi tưởng lại từng màn chuyện cũ trong đầu, càng ngày càng rõ ràng hơn, càng ngày càng hối hận hơn. Rốt cuộc cũng nói ly hôn một lần, hy vọng cuộc sống lệch hướng của mình cuối cùng cũng kéo về được quỹ đạo bình thường, kết quả vậy mà thằng ranh con đó lại không đi tìm Châu Ngạn, khiến cô tức chết.

Ai biết, vừa tỉnh lại thật sự đã trở về rồi.