Chương 8:

----

Tô Hoài Cẩn không biết đến sự ghen tị và oán hận của dâu cả nhà họ Tô, cũng không ý thức được ông ba Bí Thư Chi Bộ đang ra tay tẩy trắng cho cô.

Chính tai cô nghe thấy những người dân trong thôn dân đều tâng bốc cô có khả năng quán xuyến gia đình, lúc ấy cô mới tìm được sự tự tin đã mất từ lâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng bếp múc một chén lớn cháo khoai lang, cũng bắt chước mọi người đi ra sân.

Tô Chấn Hưng đang ăn đến đổ đầy mồ hôi trên trán, lập tức vỗ vào chiếc ghế dài bên cạnh rồi hô:

"Tiểu Mĩ, lại đây ăn."

So với việc luôn phải nhìn ba mẹ và chị dâu bằng ánh mắt vô dụng, hiển nhiên là Tô Hoài Cẩn thích người mỗi ngày đều cười ha hả như anh cả nhà họ Tô.

Anh cả nhà họ Tô không chỉ mỗi ngày đều cổ vũ cô khen ngợi cô, những lúc cô buồn chán anh ta lại dùng tiền riêng dỗ dành cô.

Tuy rằng mỗi lần chỉ cho một xu, hơn nữa tiền mặt ở trong thôn là vô dụng, nếu muốn tiêu tiền cô phải đi hai km đến thị trấn, nhưng cô trong mắt cả nhà, thậm chí toàn bộ thôn là "kẻ bất lương", bất kể ai nhìn thấy cô đi ra khỏi thôn sẽ phát âm thanh cảnh báo, nói cách khác tiền đối với cô mà nói cũng vô dụng.

Nhưng với người hiện tại không một xu dính túi như Tô Hoài Cẩn thì cô không chê tiền lẻ.

Tích tiểu thành đại, đạo lý này cô hiểu, mỗi lần được cho tiền cô đều vô cùng thích thú nhận lấy.

Có câu nói rất hay, tôi và bạn là vô duyên, tất cả dựa vào tiền của bạn mà tiêu xài.

Anh cả nhà họ Tô không ngừng tạo ra giá trị, anh ta dễ dàng trở thành người thân thiết nhất với Tô Hoài Cẩn trong số người nhà.

Anh cả thân thiện chào hỏi, Tô Hoài Cẩn trả lời mọi chuyện rồi ngồi xuống bên cạnh, cũng không để ý anh cả nhà họ Tô đi làm về chưa tắm rửa, toàn thân đầy mồ hôi. Dù sao ở lâu với cá muối không ngửi thấy mùi thối, chính cô cũng không còn là tiểu tiên nữ thơm ngào ngạt, anh hai không cười anh cả ~

Người một nhà đồng loạt bưng bát cơm lên, Tô Hoài Cẩn vẫn như cũ không hợp với phong cách cùng cả nhà vùi đầu vào bát ăn nóng hổi, cô đang phùng má định thổi đồ ăn, cái miệng nhỏ ra sức thổi vào bát cháo, lại làm Tô Chấn Hưng ngứa mắt không chịu được:

"Tiểu Mĩ, em làm cái gì vậy? Ăn luôn đi, thổi nguội ăn sẽ không ngon."

Tô Hoài Cẩn nhìn đầu ngón tay bị nóng đỏ ửng lên, cô lắc đầu từ chối:

"Không, em thích nguội một chút."

Tô Chấn Hưng:...

Tuy rằng càng ngày anh ta càng chiều chuộng cô em gái tính khí thất thường, nhưng cũng không hiểu nổi sở thích đặc biệt của em gái, đồ ăn đang nóng hôi hổi tại sao phải làm cho nguội mới ăn, đây là tật xấu gì vậy?

Nhưng anh ta vẫn nhắm mắt kiên quyết nói một câu:

"Em có sở thích mới từ khi nào vậy? Thật sự là rất đặc biệt đó."

Dâu cả nhà họ Tô: Không biết cách khoe khoang thì đừng khoe khoang.

A đúng đúng rồi, cô chính là pháo hoa nhiều màu sắc khác nhau.

Tô Hoài Cẩn thành công chìm đắm trong tiếng ngợi khen như rắm nổ của anh cả nhà họ Tô, không phải cô không biết đây là khoe khoang, lại còn vui vẻ làm bài ca hỏi đồ ăn:

"Em nấu cháo như vậy ăn có ngon không?"

"Thật sự ăn rất ngon."

Tô Chấn Hưng vui vẻ như một đứa trẻ nặng trăm ký, cầm cái bát đã trơ đáy gật đầu thật mạnh, để nịnh em gái vui vẻ, dù học dốt anh ta vẫn bắt đầu tìm kiếm các tính từ khen ngợi:

"Khoai lang vừa chín tới, dẻo mềm ngọt ngào, gạo cũng rõ hạt, đặc biệt ngon."

"Nhưng mẹ nói em cho nhiều nước, hơi loãng."

"Anh ăn vừa miệng, húp nhiều nước cháo cũng nhẹ bụng."

Tô Chấn Hưng ra sức nâng đỡ em gái, không tiếc lôi kéo vợ dỗ em:

"Không tin thì em hỏi chị dâu, cô ta cũng ăn rất ngon!"

Dâu cả nhà họ Tô âm thầm châm biếm trong lòng, bất ngờ lại thấy hai đôi mắt giương to, vẻ mặt trông mong.

Giờ này khắc này, cô ta nhìn ra người nét mặt hoàn toàn không giống nhau, nhưng biểu cảm ngốc nghếch thì không lệch tí nào, quả thực là giống nhau như đúc.

Yên lặng cúi đầu húp một ngụm cháo lớn để an ủi lòng mình, dâu cả nhà họ Tô rốt cuộc vẫn giữ lương tâm, dựng thẳng ngón tay cái:

"Rất ngon!"