Chương 6

----

Tô Hoài Cẩn ngồi xổm trên mặt đất sột soạt đánh răng, trong chốc lát miệng cô đầy bọt trắng.

Dâu cả nhà họ Tô ngồi cách đó không xa đã nhìn thấy.

Nói thật, dù cô em chồng tai tiếng như thế nào, bên ngoài có nhiều lời đồn ra sao, ba mẹ chồng, chồng và cả cô ta, cũng không lo lắng cô em chồng không thể gả đi.

Có một khuôn mặt mà ngay cả phụ nữ cũng nhìn không rời mắt, đời này vĩnh viễn cũng không lo lắng, nhiều lắm chỉ qua một năm rưỡi, chẳng sợ bà mối lại đạp cửa xông vào gọi.

Trong lòng dâu cả nhà họ Tô còn có cảm giác, thời gian này dường như cô em chồng ngày càng đẹp đẽ xinh tươi, nhưng nói đẹp hơn ở chỗ nào thì không nói được, chỉ là ánh mắt không thể rời đi, ngay cả hành động bình thường như đánh răng, cũng mang theo sự hấp dẫn lạ thường, cô ta liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng nhịn không được bèn hỏi:

"Tiểu Mĩ, sao em không ăn cơm rồi hãy rửa mặt? Đồ ăn nguội rồi."

Tô Hoài Cẩn nghe vậy, không nhanh không chậm nhổ hết số bọt kem đánh răng, lại súc miệng hai lần, sau đó mới ngẩng đầu lên thành thật trả lời:

"Không đánh răng làm sao ăn cơm được?"

Dâu cả nhà họ Tô vội đứng lên súc miệng, coi như đã rửa mặt xong:...

Lưu Xuân Phương lập tức trợn mắt nhìn con gái một cái, nói với vợ của con cả:

"Chúng ta ăn phần của mình đi, đừng để ý cô ấy, cô ấy chỉ là kén ăn thôi, ai lại một ngày muốn đánh răng ba lần, làm như kem đánh răng không tốn tiền vậy."

Ngoài miệng không chút nể nang nói về tật xấu của con gái, nhưng khóe miệng của bà Lưu thì hơi nhếch lên.

Sau hơn một tháng, rốt cuộc con gái nhỏ cũng đã nấu được bữa cơm, trong lòng bà ta cảm thấy vui vẻ hơn nhiều!

Tô Hoài Cẩn đã được luyện da mặt dày, đối với sự châm chọc này cô chỉ biết nhắm mắt bịt tay làm ngơ, đặt kem đánh răng và bàn chải đánh răng xuống, bắt đầu cẩn thận rửa mặt.

Cho phép bản thân buông thả chỉ là cách nói vừa vui vừa khổ, là một cô gái phúc hậu xinh đẹp, cô vẫn rất để ý đến khuôn mặt mình, hy vọng có thể làm đẹp trong điều kiện hạn hẹp.

Người trong cuộc không thèm để ý, dâu cả nhà họ Tô đi qua bậc thang cũng bình thường trở lại, cười cười nhìn mẹ chồng mới giải vây cho mà gật đầu, cô ta nghĩ thầm cô em chồng được chiều chuộng nhiều rồi, từ nhỏ không phải chịu đói bụng, mới có thể không tích cực trong chuyện ăn uống.

Lại nói tiếp nhà mẹ đẻ của cô cũng có thể gọi là khá, có nhà có đất ở thị trấn, nghe nói vợ của Bí Thư Chi Bộ họ Tô ở thôn Lan Khê nhìn trúng cô ta làm con dâu, ba mẹ đều rất vui mừng, ngay tại chỗ hứa hẹn của hồi môn của cô ta sẽ không giữ lại dù chỉ một xu, sau lại biết được nhà họ Tô chẳng những xây được "Tòa nhà kiểu Âu", chuẩn bị ba vòng một nhẫn cho con trai và con dâu, ba mẹ vì không muốn mất mặt, cũng cắn môi chuẩn bị một cái đồng hồ hoa mai làm quà cưới cho cô ta.

Người như bọn họ không tham lễ vật cưới hỏi, ngược lại thấy đồ vật hiếm có trong thị trấn, ba mẹ cô ta không bỏ được sĩ diện với người dân, bởi vì trong nhà cũng mua được những thứ này nên không tiếc tay.

Nhưng dâu cả nhà họ Tô sinh ra trong một gia đình nề nếp ở thị trấn, trong nhà đông anh chị em, từ nhỏ đến lớn ăn cơm đều như đánh giặc, động tác chậm đừng nói ăn ngon, cơm cũng không đủ no, thật sự không thể lý giải trên đời còn có người không coi trọng đồ ăn như cô em chồng.

Hơn nửa cô ta về làm dâu đã hơn nửa năm, cũng hiểu rõ nhà chồng có dư dả hơn một chút, đủ ăn đủ mặc, nhưng còn kém xa cái gọi là đồ ngon, cay, đồ thừa cũng dở.

Cô em chồng có tâm lý "Thích thì ăn không thích không ăn", quá nửa là do sự cưng chiều của gia đình.

Dù sao cũng là cô con gái duy nhất trong nhà, cưng nựng trong lòng bàn tay cũng không đủ.