Chương 31:

----

Chỉ một câu nói của cô, đã thu hút sự chú ý của cả nhà, Bí Thư Chi Bộ họ Tô nhịn không được thở dài, đứa con ngoan, tại sao lại quá lời như thế?

Lưu Xuân Phương lập tức đảo mắt:

"Yên tâm đi, không thể thiếu phần của con."

Nói xong bà đưa tay vào túi móc ra năm xu.

Tô Hoài Cẩn: Cái này ???

Cô cảm thấy cả người không khỏe, kế hoạch buôn bán còn chưa bắt đầu tuyên truyền đã phá sản.

Tô Hoài Cẩn chấp nhận đưa ra cái giá cải trắng của mình, nhưng cực cực khổ khổ làm việc ba ngày mà chỉ nhận được năm xu tiền công, mức giá cả này khiến giới tư bản cũng sụp đổ.

Cô cũng cần sĩ diện, đến mức độ này thì không thể chấp nhận được.

Lùi một bước, cho dù cô có thể nhận bản thân thấp kém như hạt bụi, mỗi ngày không kiếm nổi hai xu thì cũng không có gì ý nghĩa.

Dựa theo giá thị trường, cô không ăn không uống cả năm không nghỉ, cũng chỉ kiếm được 60 đồng, chút tiền ấy thì làm được gì?

Dù sao cũng không kiếm được tiền, còn không bằng thoải mái nằm một chỗ, nằm ở nhà cũng không đói bụng, thỉnh thoảng còn có thể kiếm thêm thu nhập, ví dụ như nghe theo người ba Bí Thư Chi Bộ dạy chị dâu dùng máy may.

Khi đi ra ngoài dạo một vòng, Tô Hoài Cẩn mới phát hiện người bỏ tiền ra là ba cô, ba cô đích thực là người bỏ tiền ra!

Cứ như vậy, Tô Hoài Cẩn gây dựng sự nghiệp chưa bán mà đã chết dọc đường, cô hoàn toàn từ bỏ ý định làm nhà giàu, cực cực khổ khổ kiếm tiền cải trắng, còn không bằng kiếm học phí từ việc dạy dâu cả nhà họ Tô.

Tô Hoài Cẩn bắt đầu nghiêm túc bắt tay dạy dỗ chị dâu, thỉnh thoảng mẹ cô giúp cô nhận vài đơn đặt hàng cô cũng không từ chối, chủ yếu là bà Lưu đang thích thú, cô không chuẩn bị cho tình huống xấu.

Đơn giản những người khác không giống chị Mai Hồng cần làm đám cưới, bọn họ không cần gấp trang phục, Tô Hoài Cẩn nhớ tới thì làm một chút, dễ dàng, lại còn kiếm thêm chút thu nhập, còn có thể dùng tư liệu của người khác dạy học cho dâu cả nhà họ Tô, coi như là vừa mới vừa hiếm có.

Khi cô tích lũy được hai đồng tiền thu nhập thêm, rốt cuộc dâu cả nhà họ Tô cũng chính thức học xong, vui buồn lẫn lộn.

Động lực làm cho Tô Hoài Cẩn dạy đến nơi đến chốn, chính là lời hứa trả cô 15 đồng học phí của người ba Bí Thư Chi Bộ.

Vì thế khi nhiệm vụ đã hoàn thành, cô thật sự thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẩn cấp đi thúc giục tính tiền.

Trong nhà xuất hiện nhân tài thứ hai nắm giữ kỹ thuật sử dụng máy may, Lưu Xuân Phương còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui này, lại thấy con gái nhỏ điên cuồng thúc giục tính tiền, trong nháy mắt bà ta chỉ biết trợn mắt nhìn trời.

Cô bé này không thể để bà ta vui vẻ một chút sao? Nhịn không được bà ta ra vẻ mặt thiên lôi:

"Hối cái gì mà hối, mẹ còn quên phần của con sao?"

Tô Hoài Cẩn không để ý đến gương mặt đen thui của bà Lưu, xoa xoa tay tỏ vẻ:

"Cuối cùng chị dâu cũng đã có thể sử dụng máy may làm một bộ quần áo đầy đủ, mọi người đã có được thứ mong muốn, con cũng muốn làm chút chuyện cho vui vẻ."

Ở trong thôn không cần ăn không cần chơi, thứ duy nhất có thể làm cho cô vui vẻ chính là kiếm tiền.

Giải sầu không gì bằng phất nhanh.

Chân thành quả nhiên là kỹ năng thoát chết.

Lý do này làm cho Lưu Xuân Phương không thể phản bác, cuối cùng đành phải thỏa mãn ý muốn của cô, đi vào trong phòng chuẩn bị một xấp tiền mặt mang tới.

Xấp tiền này có lẻ có chẵn, chia ra cũng không nhiều không ít, Tô Hoài Cẩn quý trọng đếm từng tờ một, trước khi bà Lưu nhìn thấy, hai tay cô cầm tiền, từ sâu thẳm trong tâm hồn cô phát ra sự thương cảm:

"Kiếm tiền thật sự rất khó khăn!"

Hóa ra cô bé kia không phải nghi ngờ bà ta đưa thiếu một hai tờ tiền, Lưu Xuân Phương thu hồi lời răn dạy sắp thốt ra, nói lời thấm thía:

"Biết kiếm tiền không dễ dàng, về sau đừng làm loạn nữa, sẽ thật tốt khi con tiết kiệm được một số tiền."

"Dạ được."