Chương 29:

----

Giống như chị dâu nói, năm ngoái từng nhà vội vàng may quần áo mới đón năm mới, toàn bộ thôn chỉ có một cái máy may, cô là người duy nhất biết dùng máy may, nên rất quý giá, chỉ cần làm biển hiệu, khả năng cạnh tranh của cô sẽ được tận dụng.

Làm một bộ hai đồng tiền, mười bộ là được hai mươi đồng tiền rồi, cái này so với mười lăm đồng dạy chị dâu học máy may không phải thoải mái hơn sao?

Nói không chừng tương lai cô có thể dựa vào kỹ thuật này để xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, hoàn thành tích luỹ tư bản ban đầu.

Càng nghĩ càng thích thú, Tô Hoài Cẩn xoa tay bắt đầu muốn làm, nhưng rốt cuộc cô chú ý tới một vấn đề rất nghiêm trọng:

"Nhưng mà mẹ ơi, con chỉ biết dùng máy may, không biết cắt quần áo, làm sao có thể may quần áo cho chị Mai Hồng?"

Dâu cả nhà họ Tô thật sự nhịn không được bèn nói:

"Phải tự tin, bỏ hết mấy vấn đề bên ngoài đi."

Cô em chồng đâu phải chỉ không biết cắt quần áo?

Ngay cả khâu chiếc cúc áo cơ bản nhất cô cũng không biết —— việc này là gần đây chồng cô ta đã bí mật nói cho cô ta biết khi học dùng máy may liên tục thất bại, hy vọng cô ta có thể chịu được áp lực, chỉ cần học xong cách dùng máy may, từ nay về sau cô ta dễ dàng vượt xa cô em chồng mấy con phố.

Người đàn ông của cô ta nói, tài may vá của cô em chồng chỉ hơn anh ta một chút, ngay cả so với bố chồng hay em hai cũng kém hơn.

Biết được việc này thì dâu cả nhà họ Tô lập tức cảm thấy bản thân ổn hơn.

Dù sao theo cách nói của chồng cô ta, cô em chồng sẽ không làm ra cái gì cả.

Mà cô ta chưa thành thạo sử dụng máy may, nên không chọn may vá cắt quần áo, trang phục kết hôn của cô ta, chính là cô ta cùng các chị em làm từng đường kim mũi chỉ, ai nhìn qua cũng khen tay nghề của cô ta tốt!

Tô Hoài Cẩn luôn luôn biết nghe lời, rất tự tin gật đầu:

"Vâng!"

Người nhà họ Tô: …

Lưu Xuân Phương cảm thấy đau đầu, nhíu mày nói:

"Yên tâm đi, trong vài ngày nữa mẹ của Mai Hồng lại qua đây, trực tiếp đưa tài liệu, nêu yêu cầu cho con, con chỉ cần dựa theo lời họ nói mà làm, ngàn vạn lần không được tự làm theo ý mình nghĩ."

Người trong thôn nhìn cô lớn lên, cũng không phải không biết tính cách của cô như thế nào, ai dám đem tài liệu tốt như vậy cho cô?

Cho dù mẹ của Mai Hồng không lo lắng, nhưng bà Lưu vẫn lo sợ con gái lại có suy nghĩ kỳ quái, dù sao thành quả của lần cô tự ý làm, vẫn còn treo ở sau bếp.

Tô Hoài Cẩn không biết suy nghĩ thực của bà Lưu, có chút vui mừng hỏi:

"Thật vậy sao, họ trực tiếp cắt quần áo, con chỉ việc may?"

"Đúng vậy."

Tô Hoài Cẩn lúc này mới hoàn toàn yên tâm:

"Không sao, giao cho con làm."

Ngàn vạn lần cô không nghĩ tới kiếm tiền lại dễ dàng như vậy, xem ra phụ nữ xuyên qua cũng không quá khó khăn.

Người khác gây dựng sự nghiệp muôn vàn gian khó, mà cô lại có hào quang trên đỉnh đầu, toàn bộ thế giới sẽ mở đường cho ước mơ của cô.

Tô Hoài Cẩn đã nghĩ tới tương lại tự mình làm giàu, tính toán rất kêu, hoàn toàn đã quên mất đạo lý trên đời tiền nào của nấy.

Tô Hoài Cẩn nghiêm túc nghĩ đến sự nghiệp kinh doanh, đúng lúc chị khách và mẹ chị ta tới nhà, cô lập tức trưng ra nụ cười thương mại:

"Chị Mai Hồng, thím Kim Hoa, ngồi tự nhiên đi, cháu rót trà cho hai người."

Chị Mai Hồng so với Tô Tiểu Mỹ lớn hơn ba bốn tuổi, từ nhỏ không chơi đùa với nhau, nhưng vì hai mẹ là bạn thân, bậc cha chú của hai cô gái cũng có quan hệ họ hàng bảy tám đời, hai nhà qua lại khá thường xuyên.

Chị Mai Hồng nghe những người trong thôn chỉ nghe kể về tính cách của cô, cô ta biết rõ tính cách thực của cô, nhưng vẫn là lần đầu tiên được tiếp đón nồng hậu như vậy, cô ta vô cùng sợ hãi:

"Tiểu Mỹ không cần, đừng có khách sáo như vậy, chúng tôi tự ngồi tự làm."