Chương 10:

----

Một ngày ba bữa đồ ăn nóng hôi hổi, người nhà họ Tô không thể tin nổi, cứ vậy hưởng thụ!

Vì thế vào buổi tối, Lưu Xuân Phương nhìn như vẫn bình tĩnh, nhưng trên mặt cũng lộ ra vài phần vui vẻ, mừng rỡ nói với chồng:

"Tiểu Mĩ không sao, cuối cùng em có thể yên tâm rồi, nếu không em còn tưởng phải mời bà cốt đến xem trong nhà một chút."

Kỳ thật, con gái tự nhiên phát điên, từ một cô gái chuyên lo việc nhà trở thành kẻ vô dụng, chỉ biết ăn cơm trước, bà ta đã nghĩ phải mời bà cốt về gọi thần, nhưng mà lão đồng chí Tô Bảo Vinh một mực từ chối, làm lão đảng viên kiêm cán bộ thôn, ông ta tuyệt đối không cho phép người nhà đi đầu trong việc mê tín dị đoan, đây là nguyên tắc, bà Lưu cũng bó tay, hơn một tháng qua chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy con gái phá nhà.

Cũng may ba của đứa nhỏ nói không sai, Tiểu Mĩ tự mình phá phách xong sẽ ổn, bọn họ không cần lo lắng nhiều.

Lưu Xuân Phương thán phục chồng mình liệu sự như thần, Tô Hoài Cẩn vô tình đi ngang qua đã có tâm trạng không tốt, ánh mắt oán giận nhìn bọn họ:

"Mời bà cốt cái gì, các người tưởng đầu tôi bị hỏng rồi sao?"

Hai vợ chồng bị cái đầu nhỏ nhắn nhìn vào thì sợ hết hồn, liếc nhìn nhau, vốn tưởng phải trấn an đứa con gái nhỏ bé bằng hạt tiêu của mình, nhưng mà đứa con trai cả của bọn họ đã vô tư nhận việc:

"Rốt cuộc em phát hiện rồi sao? Trước đây mẹ có một thời gian buồn rầu ha ha ha."

Tô Hoài Cẩn:...

Cái này vẫn là nói tiếng người sao?

Cho dù như thế nào, cô đã thích nghi và hòa hợp với cuộc sống hiện tại, chân chính lao động đổi lấy thức ăn.

Ăn no bụng xem như đã hoàn thành mục tiêu, Tô Hoài Cẩn không thỏa mãn với hiện tại, dã tâm bừng bừng chuẩn bị tin tức lớn.

Đương nhiên cô cũng không biết là chuyện mình đang làm, đây chỉ là bản năng của con người muốn làm cuộc sống tốt hơn ở thời điểm hiện tại, tuy rằng cô không có kinh nghiệm, nhưng vốn đã thông minh, lại dám nghĩ dám làm, không sợ thất bại.

Chủ yếu là cô đã thành công lấy lại sự tự tin của chính mình, bây giờ cô thô bạo và đơn giản nghĩ rằng mình muốn làm gì cũng được, dễ như trở bàn tay.

Tô Hoài Cẩn tập trung vào khối óc của mình, cô tập trung theo dõi chiếc máy may duy nhất của toàn thôn, cũng là bảo bối của mẹ cô và chị dâu.

Rốt cuộc dâu cả nhà họ Tô và Lưu Xuân Phương yêu quý chiếc máy may đầu tiên của thôn đến cỡ nào?

Nói như vậy là bởi trong một tháng kia Tô Hoài Cẩn chỉ lo phá nhà, những đồ vật tốt trong nhà đều nhanh chóng gặp họa, ngay cả thứ quý giá như thực phẩm cũng bị cô làm hư, cô đập phá mọi thứ thì mọi người đều bình tĩnh, nhưng chỉ có cái máy may này, Lưu Xuân Phương hận không thể treo một tấm bảng, dạy dỗ Tô Tiểu Mĩ và chó không được tới gần!

Lưu Xuân Phương và dâu cả nhà họ Tô thật sự sợ cô phá phách không có điểm dừng, phá hủy cái máy may bảo bối, vì không phải chỉ mắng chửi vài câu là xong chuyện.

Dù sao với của cải mà bọn họ có, thứ này không phải nói muốn mua là mua được.

Hai người mẹ chồng nàng dâu vì thế mỗi ngày ân cần dạy bảo, muốn nhấn mạnh với cô rằng, máy may không cần để ý, đừng nhấc tấm vải lên, cứ để nó hòa lẫn với cát bụi.

Đương nhiên bọn họ cũng không đành lòng để cho bảo bối lạc vào trong cát bụi, ngay cả mùa thu hoạch bận rộn nhất, mẹ chồng nàng dâu cũng phải chia lịch, hôm nay dâu cả nhà họ Tô quét dọn, ngày mai tới Lưu Xuân Phương phụ trách, thay phiên trực nhật và giám sát, tuyệt đối không để cho Tô Tiểu Mĩ ra tay.

Bị canh phòng nghiêm ngặt như vậy khiến Tô Hoài Cẩn có cảm giác bị xa lánh.

Nhưng cô cũng không để ý, có thể giảm bớt một phần công việc là chuyện tốt.

Cho đến khi cô bắt đầu tìm kiếm cơ hội để cải thiện, mẹ cô và chị dâu nói chuyện với nhau, khiến cho ánh mắt của Tô Hoài Cẩn chỉ tập trung vào chiếc máy may trước giờ cô không để ý.

Dâu cả nhà họ Tô trao đổi với mẹ chồng, tháng sau không còn việc đồng áng, cô ta muốn trở về thị trấn tìm người học dùng máy may, học xong là có thể may đồ mới cho cả nhà vào dịp năm mới.