“Đan Thu có nhà không cháu?”
Giọng bà Hạ rất lớn, Đào Đan Thu đang giặt đồ ở sân giếng phía sau nghe tiếng vội vàng rửa tay chạy ra phía trước.
“Chào bà.”
Cô nhìn thấy một người phụ nữ trẻ ăn mặc khá sạch sẽ đi theo phía sau bà.
Thấy cô bà Hạ cười chỉ về phía người phụ nữ: “Đây là dì Đào, người của thôn Hải Hà, nghe bảo cháu muốn bán nhà nên qua xem thử.”
Đào Đan Thu mỉm cười: “Chào dì, mời dì vào nhà.”
Căn nhà của hai mẹ con cô là kiểu nhà ba gian truyền thống, khá rộng rãi, có phòng bếp riêng, còn có giếng nước và ao lắng chuyên giữ trữ nước, phía sau và phía trước sân nhà đều có đất trống dùng để trồng rau.
Dì Đào xem qua một vòng rất ưng ý: “Sắp tới con gái dì sẽ lấy chồng về thôn Cây Hòe, nhà chồng nó đông con nên không có đất chia cho con trai, dì thương con gái nên quyết định mua nhà ở bên đây cho nó. Cháu tính bán bao nhiêu?”
Sau khi mẹ qua đời, Đào Đan Thu quyết định sẽ rời khỏi thôn Cây Hòe đến Quân khu 5. Cô không có ý định quay về nơi này dù sau này có còn theo Trịnh Đình Úc hay không cô cũng sẽ không quay lại, cô muốn sống cuộc đời của chính mình, loại bỏ lớp trang điểm trên khuôn mặt vì thế mới nhờ bà Hạ tìm người bán nhà.
“Dạ cháu tính bán 3 triệu, dì thấy ổn không?”
Dì Đào nhíu mày: “3 triệu nhiều quá, cháu giảm giá chút đi.”
“Dì có thể mua được bao nhiêu?”
“Nhiều nhất là 2 triệu bảy trăm.”
“Vậy cháu chỉ có thể giảm cho dì 2 triệu 9 trăm không thể giảm thêm.”
Dì Đào bật cười: “Con bé này như thế mà cũng gọi là giảm à?”
Đào Đan Thu đáp: “Diện tích đất nhà cháu rất rộng, còn có giếng nước riêng và ao lắng không giống như các nhà khác lấy nước trực tiếp từ mương khá mất vệ sinh. Hơn nữa khung nhà gỗ vẫn còn rất tốt, mái ngói ít nhất phải dùng được chục năm nữa, nếu con dì tới chỉ cần dọn vào ở, đồ dùng trong nhà cháu để lại cho dì luôn.”
Nghe vậy dì Đào mới đồng ý: “Được, nếu vậy dì mua với giá 2 triệu 9 trăm.”
Đào Đan Thu mang theo dì Đào tới tìm trưởng thôn làm thủ tục mua bán sang nhượng đất đai, sau khi làm xong cô hẹn dì Đào hai ngày sau có thể dọn vào.
Trước khi rời khỏi thôn Cây Hòe cô dùng phiếu mua chút vải, thịt cùng một chút bánh kẹo đến nhà bà Hạ.
Nhìn thấy đống đồ cô mang tới bà Hạ vừa vui vừa ngại.
“Cháu làm gì vậy?”
Đào Đan Thu dúi đồ vào tay bà: “Bà Hạ suốt thời gian qua cảm ơn bà đã giúp đỡ hai mẹ con cháu, ngày mai cháu sẽ lên đường đến Quân khu 5 không biết bao giờ mới quay lại, món quà nhỏ này bà phải nhận, nếu không cháu sẽ buồn.”
Nghe cô nói vậy bà Hạ mới miễn cưỡng nhận: “Cuộc sống sau này không còn hàng xóm thân thuộc cháu nên mở lòng ra, làm quen với nhiều người hơn như vậy mới có thể sống tốt hơn.”
“Vâng cháu biết rồi.”
“Còn nữa tới đó nhớ đi tìm Trần Ngọc, đó là cháu họ của bà, bà đã nói trước với nó, nhất định sẽ giúp cháu.”
Tạm biệt bà Hạ xong, Đào Đan Thu trở về nhà, kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa, toàn bộ đồ nội thất đều bị cô bỏ lại, chỉ mang đi đồ dùng cá nhân của mình cùng sợi dây chuyền mẹ đưa cho.
Thiết kế của sợi dây rất đẹp, Đào Đan Thu bèn đeo nó lên cổ xem như trang sức.
Sau khi dọn đồ xong cô cẩn thận nhìn lại ngôi nhà mình sống năm năm một lần nữa, rồi đóng cửa rời đi, lên huyện, thuê nhà khách nghỉ ngơi.