Chương 7: Hai bên đều ưng ý

Nguyễn Tuân đến nhà tìm mẹ của Trịnh Đình Úc, bà tên là Nguyễn Minh Tuyết, một người phụ nữ già nua, gầy gò, lời nói thều thào như người bệnh sắp chết.

Lúc nhìn thấy Nguyễn Tuân đi vào, hai mắt bà có hơi sáng lên: “Tuân… cháu đến báo tin gì thế?”

Nguyễn Tuân đi tới bên cạnh bà, ngồi xuống hỏi: “Hôm nay dì thế nào?”

“Bình thường, không gặp chuyện gì xui xẻo.”

“Vậy thì tốt quá, thế còn em Khả Ân thì sao, có phát điên không?”

Nguyễn Minh Tuyết lắc đầu: “Hôm nay con bé rất yên tĩnh.”

“Vậy thì tốt quá, dì cháu vừa nhận được một cuộc gọi đến từ thôn Cây Hòe.”

Nghe vậy Nguyễn Minh Tuyết có hơi căng thẳng: “Là cô gái mà dì đã chọn cho Đình Úc gọi tới phải không?”

Nguyễn Tuân gật đầu, ngắn gọn thuật lại: “Cô ấy có một người mẹ bị bệnh, nhan sắc xấu nhất thôn, nếu theo quân có khả năng cô ấy sẽ đưa mẹ mình tới, cô gọi tới nhắc lữ đoàn trưởng cân nhắc. Hiện giờ anh ấy vẫn chưa về, dì có thể quyết không?”

“Dì quyết.” Nguyễn Minh Tuyết cứng rắn nói. “Như cháu đã thấy nhiều năm qua chỉ vì chuyện của dì và Khả Ân nó đã từ chối rất nhiều mối hôn sự tốt, còn không có ý định lấy vợ, lần này dì phải chủ trì cho nó, không cưới cũng phải cưới, chỉ cần ngày sinh tháng đẻ hòa hợp là được, còn nhan sắc có thể thay đổi theo thời gian, không cần lo lắng. Phiền cháu gọi về cho cô gái đó, báo cô ấy bên đây đồng ý, để cổ chuẩn bị đi theo quân.”

Nguyễn Tuân cười khổ: “Chuyện báo lại cho cô ấy thì được, nhưng đi theo quân thì phải chờ lữ đoàn trưởng về đã.”

Nguyễn Minh Tuyết nắm lấy tay Nguyễn Tuân: “Tuân cháu biết gia đình này cần người chăm sóc đến thế nào, một cô gái ra từ nông thôn rất khỏe mạnh có thể giúp đỡ Đình Úc, nó chắc chắn không đồng ý nếu chúng ta không cương quyết, dì đã hỏi lãnh đạo quân khu rồi, trường hợp của Đình Úc ngài ấy cho phép vợ chưa cưới đến, nếu không hợp thì để cổ về, còn hợp sẽ đăng ký kết hôn sau.”

Nguyễn Tuân nghe vậy liền thở phào: “Nếu đã thế cháu sẽ báo tin cho bên kia.”

“Nhớ gửi thư về huyện của cô ấy, cho cô ấy quyền đi tàu quân nhân nhé, còn nữa báo với cô ấy rằng Đình Úc có ba đứa con nuôi, chúng ta không thể giấu cô ấy chuyện này.”

“Vâng dì cứ yên tâm chuyện này để cháu lo.”

Nguyễn Tuân rời đi, Nguyễn Minh Tuyết nhìn theo bóng cậu lẩm bẩm: “Anh à xin hãy phù hộ cho cuộc hôn nhân này, mong người con gái em tìm được có thể chăm sóc tốt cho Đình Úc và ba đứa nhỏ.”



Khoảng hai ngày sau, bà Hạ chạy qua tìm Đào Đan Thu cùng phong bì sính lễ.

Nhìn thấy phong bì cô cảm giác được bên kia có lẽ đã chấp nhận.

Bà Hạ đưa phong bì vào tay cô nói: “Đình Úc vừa nhờ người gọi về, báo tin cậu ấy đồng ý hôn sự này, cũng cho phép mẹ của cháu theo quân, ngoài ra còn báo thêm cậu ấy có ba đứa con nuôi để cháu chuẩn bị tinh thần. Nếu cháu đồng ý thì chuẩn bị đi, sớm đến đó để đăng ký kết hôn.”

Hắn đã có con, như vậy cũng tốt, điều làm cô bất ngờ chính là Trịnh Đình Úc lại đồng ý khi cô đã nói thật, đến lúc này sau khi làm hết mọi cách có thể để không phải lấy chồng nhưng bất thành, Đào Đan Thu chấp nhận số phận.

“Cháu biết rồi, cảm ơn bà.”

Đào Đan Thu tiễn bà Hạ liền đi tìm Lê Lệ, nói cho bà biết Trịnh Đình Úc có ba đứa con.

“Là con đẻ hay con nuôi?”

“Là con nuôi.”

Lê Lệ thở dài: “Con lớn tuổi rồi nhan sắc cũng không bằng người ta, cưới về một gia đình đã có con xem như cũng là phúc, áp lực sinh con không lớn, nếu đối tốt với ba đứa nhỏ tương lai có người dưỡng già.”

Khóe môi Đào Đan Thu cong lên, mẹ nào mà chẳng muốn con cái mình tự sinh con, có được sự thấu hiểu như Lê Lệ quả là hiếm.

“Mẹ yên tâm đến đó con sẽ cố gắng sống tốt với ba đứa nhỏ.”

Lê Lệ vỗ tay con gái: “Được rồi, sắp thành người có gia đình rồi, cố gắng sống tốt con nhé!”

Lời của bà như thể lời trăn trối, Đào Đan Thu không thích, thúc giục bà nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau như thường lệ Đào Đan Thu tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng, nấu một nồi cháo thịt xong liền mở cửa đi vào phòng Lê Lệ, kéo toàn bộ rèm cửa mở cửa sổ lấy ánh sáng.

Vừa làm việc vừa nói: “Mẹ dậy đi, ăn sáng xong con sẽ tìm trưởng thôn yêu cầu ông ấy tính điểm công tháng này, sau khi giải quyết hết chuyện ở đây con và mẹ sẽ lên đường đến Quân khu 5.”

Đây là địa chỉ do chính tay Trịnh Đình Úc gửi về cho cô, hắn bảo cô chỉ cần đến ga Tây Nguyên sẽ có người đón.

Đào Đan Thu đột ngột dừng tay, ngày thường nếu cô nói chuyện như này mẹ kiểu gì chẳng đáp lại bằng vài tiếng ừ hoặc nhiều hơn thì là tiếng cười lẫn tiếng nói chuyện, nhưng hôm nay lại im lặng khác thường.

Cô hơi lo lắng từ từ quay đầu nhìn lại.

Người nằm trên giường không hề nhúc nhích, dáng người thẳng tắp, hai tay đặt trên bụng mình, khuôn mặt ngủ với khóe môi hơi cong lên trông rất thanh thản, dáng vẻ này khá giống với cách nằm của người đã khuất.

“Mẹ ơi!”

Giọng Đào Đan Thu khô khốc, hai chân loạng choạng bước về phía giường, nước mắt trong hốc mắt ầm ập chảy ra.

Mông Cộc thình lình xuất hiện bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Ký chủ đừng quá đau lòng, mẹ cô ra đi rất thanh thản.”