Chương 6: Người vợ xấu xí của lữ đoàn trưởng

Ngày hôm sau Đào Đan Thu xin nghỉ một ngày, cùng bà Hạ lên huyện.

Điện thoại vừa thông cô liền nói: “Xin chào đồng chí, tôi là Đào Đan Thu vợ chưa cưới của đồng chí Trịnh Đình Úc, xin hỏi bây giờ tôi có thể gặp anh ấy được không?”

“Đồng chí thông cảm lữ đoàn trưởng Đình Úc đã đi làm nhiệm vụ, phải mấy ngày nữa mới về, nếu có chuyện gấp xin cô cứ nói tôi sẽ báo lại cho anh ấy.”

“Được nếu vậy phiền anh báo lại với anh ấy các thông tin như sau. Tôi năm nay 24 tuổi, được mệnh danh là cô gái xấu nhất thôn, bên cạnh còn có một mẹ già bệnh tật, nếu đi theo quân khả năng cao tôi sẽ mang mẹ tôi đến, tình hình bên nhà đồng chí Đình Úc tôi đã nắm được, nếu đồng chí ấy cảm thấy hoàn cảnh của tôi không phù hợp có thể báo lại sớm giúp tôi.”

“Vâng tôi sẽ báo lại và sớm hồi âm cho đồng chí.”

Đào Đan Thu kết thúc cuộc gọi kể lại mọi chuyện cho bà Hạ.

“Vậy chỉ có thể về nhà chờ thôi.”

Đào Đan Thu đưa sính lễ cho bà Hạ cầm: “Hiện tại vẫn chưa nói xong chuyện hôn sự, bà nên cầm sính lễ lại, khi nào bên kia đồng ý thì hãy đưa cho cháu, tránh bị mất cháu cũng không biết phải đền thế nào.”

Bà Hạ rất thích tính cách không hám lợi này của cô cười nói: “Được rồi để bà giữ cho, bà có linh cảm sính lễ này sẽ là của cháu.”

Cô chỉ cười không nói gì, đối với cô hôn nhân là một nấm mồ, thà không có còn hơn nhưng thời đại không cho phép phụ nữ độc thân, dù có xấu cũng phải kết hôn sinh con nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.



Quân khu 5.

Sau khi đồng chí trực điện thoại nhận được cuộc gọi của Đào Đan Thu liền chạy ra ngoài, đến quân đoàn bộ binh hỏi tin tức.

“Các đồng chí lữ đoàn trưởng Trịnh Đình Úc khi nào về?”

Các đồng chí dưới trướng của Trịnh Đình Úc lắc đầu.

“Không biết, có chuyện gì sao đồng chí Tuân?”

Đồng chí Tuân tên đầy đủ là Nguyễn Tuân, nghe vậy liền nói: “Vừa rồi có cô gái tự xưng là vợ sắp cưới của lữ đoàn trưởng Đình Úc gọi tới khai báo thông tin về mình, còn nhấn mạnh bản thân rất xấu, xấu nhất thôn nên muốn lữ đoàn trưởng cân nhắc lại.”

“Trời ơi!”

Mọi người bắt đầu xôn xao.

“Thật sự có người con gái thật thà như vậy ư?”

Nguyễn Tuân gật đầu, không biến Đào Đan Thu xấu thế nào nhưng vì cuộc gọi này cô đã được gắn cho mác ‘cô gái thật thà’.

“Nhưng cô ấy xấu như thế nào để được gọi là xấu nhất thôn?”

Có đồng chí tò mò hỏi.

Nguyễn Tuân lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Có người đề nghị: “Hiện tại lữ đoàn trưởng chưa về, cậu có thể đến tìm mẹ của anh ấy nói thử xem.”

“Vậy để tôi đi tìm dì Minh Tuyết nói chuyện.”

Nguyễn Tuân đã đi nhưng chuyện về người vợ chưa cưới xấu nhất thôn của lữ đoàn trưởng Trịnh Đình Úc vẫn được mọi người bàn tán, câu chuyện càng lúc càng bay xa, cuối cùng trước khi chuyện đến tai Trịnh Đình Úc thì đã có vô số phiên bản về vợ sắp cưới của hắn, có người nói Đào Đan Thu răng hô suốt ngày luôn cười, có người nói mặt cô có mụn nhọt đến mức không dám gặp người, có người lại bảo cô bị hủy dung, đủ phiên bản đến cuối cùng có người còn bảo cô xấu đến mức có thể dọa khóc trẻ con…

Chính vì lời đồn đặc biệt này, mà chẳng mấy chốc Đào Đan Thu trở thành cô gái nổi tiếng nhất Quân khu 5 dù chưa từng thấy mặt, trong các buổi trà chiều cơm tối người của Quân khu 5 bàn nhiều nhất chính là Đào Đan Thu, ai cũng thương tiếc cho lữ đoàn trưởng vì lấy phải một cô vợ xấu, nhưng cũng có không ít người xót thương cho Đào Đan Thu vì sắp phải gả về một gia đình có mẹ chồng bệnh tật và em chồng phát điên, không chỉ thế còn phải chăm sóc ba đứa con nuôi.

Điều mừng duy nhất có có lẽ là cô sẽ có một người chồng khỏe mạnh đẹp trai.