Cô gái Gia Rai bên cạnh nghe thấy tiếng động lạ lo lắng nhìn Đào Đan Thu. Đào Đan Thu thành công cắt đứt dây trói trên tay, nhanh chóng cắt đứt dây trên chân.
Một loạt động tác của cô rất trơn tru, cô gái Gia Rai nhìn vừa mừng vì cô có thể chạy thoát vừa buồn vì số phận của những cô gái dân tộc ở đây, họ sẽ chịu cảnh bán qua nước khác tương lai không biết sẽ đi về đâu.
Đột nhiên một mùi hương rất thơm bay vào mũi cô, theo sau là bóng đen phủ xuống, giọng nói nhẹ nhàng của Đào Đan Thu vang lên: “Nghe này tôi sẽ cắt dây trói cho cô.”
Vừa nói vừa làm, rất nhanh Đài Đan Thu đã cắt dây cho cô gái Gia Rai. “Cô tin tôi không?”
Cô gái vô thức gật đầu, người ta đã cắt dây cho cô rồi sao cô có thể không tin được.
“Vậy thì uống viên thuốc này vào.”
Cô gái vẫn hơi lưỡng lự.
Đào Đan Thu: “Cô yên tâm tôi sẽ không hại cô.”
Cô gái Gia Rai lấy hết can đảm nhận thuốc từ tay cô bỏ vào miệng nuốt xuống, cô đã nghĩ tới cái chết, đường nào cũng chết vậy cô nguyện chết trong tay cô gái người Kinh này.
Nhưng cái chết không tìm đến ngược lại toàn thân vốn vô lực của cô bỗng có sức trở lại, tay và chân nâng lên dễ dàng thậm chí cô còn có cảm giác mình có thể trèo qua ba ngọn núi.
“Sức khỏe của tôi!”
“Chúng ta khoan nói chuyện này vội, bây giờ phiền cô cởi dây trói cho mọi người sau đó cho tất cả uống thuốc.”
Cô gái Gia Rai gật đầu: “Được cô yên tâm giao việc này cho tôi, tôi có thể nói chuyện với họ.”
Nói rồi cô đứng lên vừa cởi trói bằng tay vừa nói chuyện với các cô gái khác, không ít người bán tín bán nghi nhìn Đào Đan Thu nhưng họ muốn sống muốn chạy khỏi nơi này nên tất cả đều ngoan ngoãn uống thuốc.
Ngay khi sức khỏe của họ phục hồi, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, tất cả đều gấp gáp chuyển ánh nhìn về phía Đào Đan Thu, trong vô thức họ đã xem cô là người đứng đầu trong lần hành động này.
Đào Đan Thu nhẹ giọng nói với họ: “Ngồi yên tại chỗ, vòng tay ra sau cố gắng làm như chúng ta vẫn đang bị trói.”
Cô nói ngôn ngữ của người Gia Rai, nhưng các cô gái khác vẫn có thể hiểu, các dân tộc vùng núi thường hay qua lại với nhau, dù không viết hay đọc được ngôn ngữ của tộc khác nhưng họ có thể nghe hiểu.
Tất cả đều lùi về vị trí ban đầu, nín thở ngồi đúng dáng vẻ bị trói, có vài người nhanh tay giấu đi những sợi dây đã cắt ra trước đó.
Ánh sáng trắng lóe lên, người vào mang theo đèn pin, rọi thẳng vào mặt các cô gái, khiến bọn họ sợ hãi quay mặt đi.
“Làm tốt lắm, lần này chúng ta sẽ kiếm đủ tiền để có thể về quê lấy vợ xây nhà rồi.”
“Ha ha, vốn tưởng chỉ có mười người nào ngờ lại có một cô nhóc tự dẫn xác đến trước cửa chúng ta.”
“Con ngốc nào vậy?”
Đào Đan Thu đang cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có người đang chỉ về phía mình.
Hắn nói: “Cách đây tầm mười mấy phút em nghe thấy tiếng động bên ngoài, tưởng ai đến kiểm tra mở ra liền thấy cô ta nằm trước cửa nhà, là một cô gái đẹp còn rất thơm hàng này chắc chắn bán được tiền, không biết là ai đã dâng lên cho chúng ta, không lấy thì tiếc nên em vào vào luôn.”
“Làm tốt lắm, chuẩn bị đi, khoảng mười phút nữa sẽ có người lái xe bò tới, bên trên có chất rơm rạ, chúng ta sẽ giấu bọn họ bên dưới đưa ra khỏi khu dân cư, chờ giao người xong liền rảnh tay.”
“Vâng, để em đi kiểm tra tình hình của bọn họ.”