Cô gái rời khỏi khoang quân nhân đi về vị trí của mình, vừa ngồi xuống liền lấy ra cuốn sổ nhỏ trong ba lô lật xem. Nội dung bên trong cuốn sổ rất kỳ quái.
[Phan Thục Vân, tính tình thích khoe khoang con trai, kiếp trước vì không mua được vé tàu dành cho quân nhân bà ta ngồi ở khoang thường dân, vì khoe con trai quá lố thu hút sự chú ý của Mai Gia Tuệ, khiến cô ta rời khoang quân nhân, vì thế đã sinh sự với đôi vợ chồng trẻ là kẻ buôn người, nhờ vậy vô tình cứu được hai đứa nhỏ. Kiếp này sẽ đổi vé tàu của mình với Phan Thục Vân, đưa bà ta tới bên cạnh Mai Gia Tuệ cắt đứt chuyện Mai Gia Tuệ lập công cứu người, xóa bỏ danh tiếng của cô ta, để bản tính thật sự phơi bày, khiến cô ta không có được sự ngưỡng mộ của nhóm binh lính và các cấp lãnh đạo.]
Cô ta cầm bút ghi thêm một dòng bên dưới: Chuyện của Mai Gia Tuệ đã có sự thay đổi, nhưng lại thêm nhân vật mới Đào Đan Thu.
Cô gái vuốt cằm đầy suy tư: “Phải chăng do sự sống lại của mình đã làm xáo trộn những chuyện vốn nên xảy ra?”
Cô ta đóng mạnh cuốn sách khiến hành khách lớn tuổi ngồi bên cạnh giật mình. Ông cụ năm nay hơn sáu mươi tuổi, người già vốn khó chợp mắt lại đi tàu không thể nằm, nên càng không ngủ được.
Ông nhẹ nhàng nhắc nhở cô gái: “Cháu à, làm việc nhẹ tay một chút!”
Cô ta trừng mắt nhìn ông, lời nói ra vô cùng cay nghiệt: “Già rồi không lo ở nhà mà hưởng phúc còn lên đây làm gì?”
Ông cụ không ngờ một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như cô ta lại có thể nói lời cay độc như vậy.
Ngay lúc này ghế đối diện họ hai vợ chồng vừa rời đi lấy nước đã quay lại.
Người vợ hiền lành đưa bình nước qua cho ông cụ.
“Ông ơi nước của ông đây.”
Ông cụ vừa bị cô gái quát có hơi sợ, lấy bình nước nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn cháu.”
Thấy có người trở lại, cô gái quay mặt đi, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng liệt kê những sự kiện sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này.
Ngày hôm nay của kiếp trước Mai Gia Tuệ may mắn cứu được hai đứa nhỏ, trở thành người hùng trong mắt mọi người, đáng tiếc trong hai đứa nhỏ cô ta cứu được một đứa vì bị ngã mà chết, chỉ có thể cứu được một đứa.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng quá nhiều đến công trạng của cô ta, chờ khi Mai Gia Tuệ đến Quân khu 5 liền nhận được bằng khen và tiền thưởng, vì hành động lần này của cô ta nên khiến các quân nhân trong quân khu để ý, trong đó có Trịnh Đình Úc.
Từ đó Trịnh Đình Úc bắt đầu yêu cô ta, cũng nhờ danh tiếng của Mai Gia Tuệ mà sự nghiệp của Trình Đình Úc phát triển rất tốt, nhưng kiếp này nó đã thuộc về một người khác, liệu cuộc đời Trịnh Đình Úc có thay đổi.
…
Sau một ngày ở khoang quản lý dưỡng thương, Đào Đan Thu nhận được tin hai đứa nhỏ đã tỉnh lại, Hàn Đông dẫn cô đi nhìn hai đứa nhỏ, khi tới nơi đứa lớn đang ôm đứa bé hơn sợ hãi thu mình vào một góc.
Hoàng Bách vừa nhận được tin liền đi qua kiểm tra tình hình hỏi chuyện hai đứa nhỏ, khi cô tới hắn đã nắm rõ mối quan hệ của hai đứa, liền nói với Đào Đan Thu.
“Hai đứa nhỏ là anh em, người Sài Thành, cùng mẹ đi mua sắm thì bị lạc sau đó không biết gì nữa, chờ tỉnh lại thì đã ở đây.”
“Có hỏi được tên tuổi cha mẹ hai đứa không?” Đào Đan Thu nhìn hai đứa nhỏ với ánh mắt xót xa.
Cô hy vọng hai đứa có thể về nhà, đừng trở thành cô nhi.
Hoàng Bách gật đầu: “Đã hỏi xong, anh cả mới ba tuổi trí nhớ không tốt, không nhớ rõ địa chỉ nhà, nhưng lại nhớ tên cha mẹ và một cái chợ lớn, là chợ Bình Chiểu, chờ tàu dừng sẽ có người tiếp nhận vụ này, sớm muộn hai đứa bé cũng sẽ về nhà.”
“Vậy thì tốt.”
Cậu bé ba tuổi ngước nhìn về phía Đào Đan Thu, nhỏ giọng hỏi: “Là chị đã cứu chúng em?”
Đào Đàn Thu ngồi xuống vuốt đầu cậu bé: “Không phải một mình chị mà các đồng chí công an đều ra tay cứu hai em, nhớ cảm ơn các anh ấy.”
Cậu bé gật đầu: “Em nhớ rồi ạ, chị ơi chị tên gì?”
“Em cứ gọi chị là Đan Thu.”
Cậu bé cười: “Vậy chị gọi em là Duy nhé.”
“Ừ chào Duy.”
“Vâng em chào chị Đan Thu.”
Hai chị em nhìn nhau cười.
Hình ảnh này đập vào mắt Hàn Đông cùng Hoàng Bách, càng cho họ có thêm cái nhìn mới về Đào Đan Thu, cô không chỉ đẹp, liều lĩnh, còn cực kỳ dịu dàng với trẻ con, đây chính là điển hình của một người mẹ tốt.
Đứa bé một tuổi là con gái, do lượng thuốc vượt quá mức chịu đựng của cơ thể nên tỉnh lại chậm hơn nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc nhận được tin này, cô gái ở khoang bình dân có hơi sửng sốt lẩm bẩm: “Lại thêm một sự kiện nữa thay đổi, lần này một nhân vật vốn nên chết lại sống, có ổn không?”
Đáng tiếc những lời lẩm bẩm của cô ta chẳng ai biết đó là gì, đứa nhỏ vốn chết vẫn sống và tiếp tục sống tốt.
Còn Đào Đan Thu sau khi thăm hỏi hai đứa nhỏ liền quay về khu của mình, sự xuất hiện của cô khiến cả khoang tàu bàn tán sôi nổi.