Cô vừa ngồi xuống, ghế bên cạnh một người mặc đồng phục xanh cũng ngồi xuống theo. Đào Đan Thu liếc nhìn bộ quân phục chính nghĩa trên thân hắn bỗng có cảm giác an tâm. Ngồi cùng một quân nhân trên chặng đường dài chẳng khác nào vào đồn công an ở nhiều ngày, tuyệt đối không lo gặp trộm gặp cướp hay là kẻ xấu.
Ngay khi hắn ngồi xuống liền nhìn qua cô, ánh mắt có chút sửng sốt.
Đào Đan Thu không keo kiệt nở nụ cười: “Chào đồng chí.”
“Chào đồng chí.” Hắn đáp lại, tay chân có vẻ luống cuống không biết đặt đâu.
Đào Đan Thu không muốn làm người ta khó xử dựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài.
Chẳng mấy chốc ghế đối diện có hai người bước vào, một cô gái trẻ trung xinh đẹp và một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Cô gái trẻ kia có chút quen mặt, hình như là một trong hai người cãi nhau trước khi lên tàu.
Người phụ nữ lớn tuổi hơn ngồi đối diện chắc tầm ba mươi tuổi nhưng vẻ ngoài cũng phải gần bốn mươi, nước da hơi rám nắng, tay chân đều thô và có vết chai khác hoàn toàn bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của cô.
Đánh giá xong hai người Đào Đan Thu lục tìm trong túi mình, lấy từ không gian ra một cuốn sách đọc gϊếŧ thời gian.
“Chào anh em là Mai Gia Tuệ.” Cô gái trẻ tự giới thiệu.
Giọng nói hơi trầm vang lên: “Chào đồng chí Gia Tuệ, tôi là Hoàng Bách.”
Mai Gia Tuệ líu lo như chú chim nhỏ: “Anh Bách đi đâu vậy ạ? Em tới Quân khu 5.”
Đào Đan Thu hơi nhướng mày, nhẹ liếc nhìn Mai Gia Tuệ, cô nhóc này cùng đường với cô, khả năng cao sau này còn gặp nhiều.
Hoàng Bách đáp: “Tôi cũng tới Quân khu 5.”
Lần này Đào Đan Thu không giữ nổi bình tĩnh quay đầu qua nhìn Hoàng Bách.
Người phụ nữ đối diện nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Đồng chí này không biết anh làm gì trong Quân khu 5?”
Hoàng Bách đáp: “Là binh lính bình thường thôi ạ!”
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Đào Đan Thu, ánh mắt ngập ý cười. “Đồng chí thì sao?”
Đào Đan Thu mỉm cười: “Tôi là Đào Đan Thu, cũng tới Quân khu 5.”
“Tên của đồng chí đặc biệt quá.” Hoàng Bách bật cười nói.
Đào Đan Thu cũng cười: “Tôi thấy rất khó gọi, bình thường nếu chỉ giới thiệu tên còn nghe hay thêm họ vào quả làm khó người khác.”
“Tên Đan Thu rất đẹp, ý nghĩa là giao mùa đúng không?”
Đào Đan thu gật đầu: “Đồng chí hiểu biết thật.”
“Chị tới đó làm gì?” Mai Gia Tuệ bất ngờ lên tiếng cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
Đào Đan Thu nhìn cô: “Ý em là chị tới Quân khu 5 làm gì đúng không?”
Mai Gia Tuệ không thích cô, từ ánh mắt đến cử chỉ đều thể hiện rất rõ địch ý.
“Đúng vậy.”
Đào Đan Thu không muốn chấp trẻ con, nhẹ giọng đáp: “Chị đến thăm người thân.”
Mai Gia Tuệ quay qua tiếp tục bắt chuyện với Hoàng Bách, xem cô như không khí.
Đào Đan Thu không quấy rầy đôi bạn trẻ, cô nghiêm túc đọc sách.
Người phụ nữ ở đối diện cũng tham gia vào cuộc nói chuyện của Mai Gia Tuệ và Hoàng Bách.
“Cậu chỉ là binh lính bình thường trong quân khu 5 vậy có biết con trai tôi không, nó là tiểu đoàn trưởng đấy.”
Hoàng Bách cười cười không nói gì.
Nhưng bà ta vẫn không buông tha, tiếp tục nói: “Dưới trướng nó có vài chục ngàn quân, cả đời này việc tôi tự hào nhất là sinh ra được một đứa con giỏi như nó.”
Nghe bà ta tâng bốc như vậy Mai Gia Tuệ tò mò hỏi: “Con trai của dì tên gì?”
“Nó tên là Cao Nhất.”
Mai Gia Tuệ bật cười.
“Cháu cười gì?”
“Tên của con trai dì đặc biệt quá…”
Mai Gia Tuệ còn trẻ nên không giấu được nhiều suy nghĩ, nghĩ gì nói nấy, ngược lại người ngồi bên cạnh tuy đã lớn tuổi hơn cô nhưng cũng chẳng khá hơn, không hiểu được ý của người khác.
Ý của Mai Gia Tuệ rất rõ ràng là đang cười nhạo tên Cao Nhất của con trai bà ta, nhưng bà ta vẫn rất tự tin nói.
“Đúng vậy, ngày trước có người còn chê dì đặt tên quá vọng tưởng, nhưng giờ mọi thứ đều đúng, con trai của dì làm chi cũng phải ở vị trí Cao Nhất.”
Hoàng Bách hắng giọng nhắc nhở: “Dì à, vị trí tiểu đoàn trưởng vẫn chưa phải là cao nhất.”
Bà ta cười nói: “Dì biết, nhưng có thể thăng chức mà. Người đáng lo ở đây là cháu đấy, sao chỉ có thể là một binh lính bình thường, có cần dì giới thiệu cho không, chờ con trai dì thăn chứng cháu thế vị trí tiểu đoàn trưởng của nó.”
Hoàng Bách chỉ cười không đáp.
Mai Gia Tuệ đối diện ngược lại rất hứng thú với con trai của bà ta, bỏ rơi Hoàng Bách không ngừng hỏi về tiểu đoàn trưởng Cao Nhất.