Chương 6

Lúc tốt nghiệp, học sinh sư phạm trung cấp mới mười bảy mười tám tuổi, ở hiện đại tuyệt đối đang là tuổi trẻ thích mơ mộng.

Nhưng tuổi trẻ động lòng người của bọn họ mãi kiên trì ở trường tiểu học và trung học của vùng nông thôn hẻo lánh, hoang vắng.

Hầu hết đều nhận được mức lương ít ỏi, lãng phí sự nhiệt tình của bọn họ, dạy cho một nhóm các sinh viên khác, có thể nói là nền tảng vững chắc nhất của ngành giáo dục vào thời điểm đó.

Giáo viên và học sinh sư phạm trung cấp chỉ có một số ít có thể tiếp tục học thêm, hầu hết trong số họ là một giáo viên nông thôn, chăm sóc trẻ em ở vùng sâu vùng xa và cố gắng giải phóng ánh sáng cùng nhiệt huyết của riêng mình, tương đối ít cơ hội việc làm hơn so với sinh viên đại học thực thụ cùng thời kỳ.

Thậm chí bởi vì bằng cấp đầu tiên còn có thể bị người ta coi thường, quả thực khiến người thổn thức mà.

Nhưng không thể không nói, lúc ấy quả thật là trường sư phạm trung cấp là ưu tú nhất, toàn huyện hơn mười ngàn thí sinh, chỉ có top 50 mới có cơ hội đi học.

Thiên tài khắp nơi tụ tập, sau đó tiếp nhận huấn luyện chuyên sâu của giáo viên chuyên ngành chỉ để trở thành một giáo viên có tố chất vượt trội.

Liên tưởng đến hoàn cảnh tương lai của cô trò, trong lúc nhất thời Tô Hân có chút khó lựa chọn.

Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Học sư phạm trung cấp chỉ mất ba năm, ba năm sau không chỉ có một công việc ổn định, cô còn có thể tự do, không bị ràng buộc phải làm những gì cô không muốn.

Hơn nữa có được ký ức của đời sau, cho dù không học đại học, cô tin cũng có con đường kiếm tiền, có lẽ sớm có thể mua thêm vài căn nhà.

Hơn nữa, cô đã từng học đại học ở đời sau, không có quá nhiều chấp niệm muốn đi học đại học.

Hơn nữa mỗi thời đại đều có thiên tài đứng đầu, cho dù đặt ở đời sau cũng không phải người tầm thường có thể so sánh, cô không cho rằng có thể so sánh với những "người điên" đắm chìm trong chuyên nghiệp này.

Cũng không có ý nghĩ trở thành học bá, lên đại học đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa quá lớn nữa rồi.

Cô chỉ muốn yên lặng, lặng lẽ kiếm thêm chút tiền, nhanh chóng khiến người thân có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, sư phạm trung cấp thật sự là lựa chọn tốt nhất hiện tại.

Thấy Tô Hân thật lâu vẫn không trả lời, Tô Quốc Thịnh ngây thơ gãi gãi ót: "A Hân, cha mẹ đều theo con, con học cấp ba cũng không sao, bây giờ cha đã tìm được việc rồi, có thể tạo điều kiện cho ba chị em các con đi học.”

Tô Hân mỉm cười, mềm nhũn nói với mọi người: "Con chỉ sợ là không trúng tuyển được thôi, cha, mẹ, ngày mốt con sẽ đi xem một chút, nếu được chọn, con sẽ đi học sư phạm trung cấp.”

“Ai ai ai, được được được.”

“Nhất định có thể mà, con gái nhà cha không cần thì cần ai chứ?”

“Chị gái của em là giáo viên, tương lai chị gái của em sẽ là giáo viên.”

"Chị, tương lai em cũng muốn làm giáo viên."

“Vậy em làm quân nhân, không, em sẽ làm nhà khoa học.”

Một nhà năm người náo nhiệt ăn cơm tối xong, Tô Quốc Thịnh liền cầm theo hai đồng tiền và một ít đồ ăn đi sang bên nhà anh cả, thẳng đến đêm khuya mới trở về.

Trước khi vào nhà, người đàn ông đã ngã ở ngoài cửa.

Nếu không phải có tiếng hô, đúng là không ai biết người đã trở về.

Tô Hân và Chu Lan Quyên vội vàng đỡ người vào trong nhà, cha Tô uống một ngụm nước lạnh, sắc mặt mới dần dần chuyển biến tốt.

Tô Quốc Thịnh choáng váng, chân cũng nhũn ra, nghĩ đến hôm nay mệt mỏi, không muốn vợ con lo lắng, vội vàng tùy tiện cười nói.

"Không sao, chỉ không may bị ngã một cái thôi, không biết lúc nào thôn này mới có thể kéo điện, đen như mực nhìn cũng không rõ."

"Cha, ngày mai cha ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ."

Lấy máu trở về cả ngày vẫn chưa nghỉ ngơi một chút nào.

Tô Quốc Thịnh ngoài miệng đáp: "Được rồi, con gái của cha mau đi ngủ đi.”

Lúc này Tô Hân mới thở dài, đi vào phòng bên cạnh ngủ.