Chương 3

Kiếp trước kiếp này cộng lại cũng coi như Tô Hân đã sống được hơn bốn mươi năm rồi, nhưng người đàn ông ở trước mắt chỉ mới ba mươi tám tuổi lại đã có tóc bạc, cộng thêm cuộc sống vất vả đã già thành người bốn năm mươi tuổi.

Tô Hân không khỏi chua xót, liếc nhìn cha mặc áo dài, cộng thêm màu môi trắng bệch.

Tô Hân không khỏi liếc túi lớn túi nhỏ phía sau cha Tô, phích nước mới, chậu rửa mặt đỏ, đệm chăn mới hoàn toàn phù hợp với kiểu dáng ở những năm tám mươi.

Giữa tháng tám thời tiết khô nóng, nụ cười kia lập tức trở nên chói mắt.

Cha Tô thấy các con đi ra, vui mừng tìm kiếm, sau đó cẩn thận lấy một đôi giày vải trắng đế nhựa từ trong túi ra.

Ông ấy cầm trong tay, vẫy tay với Tô Hân: "A Hân, con mau đến thử xem có vừa chân hay không, nếu không vừa, ngày mai cha sẽ đi đổi cho con.”

Viền màu xanh đế trắng, phong cách này ngay cả khi đặt ở thời hiện đại cũng được coi là cổ điển.

Thế nhưng giày đế nhựa ở thời đại này rất xa xỉ, đắt tiền khiến không ít người nhìn phải dừng lại.

Sao cha cô có thể mua được chứ.

Cổ họng Tô Hân căng thẳng, chóp mũi không nhịn được chua xót nhìn về phía tay áo dài màu xám của cha mình, tựa hồ có thể nhìn thấy phía dưới che giấu một cái lỗ kim đỏ bừng.

Tô Hân không khỏi đỏ mắt, nhìn về phía đôi giày vải trắng tinh khiết lần đầu tiên cảm thấy phỏng tay.

Chắc chắn là cha cô đã đi bán máu.

Bằng không với tình huống hiện tại của nhà họ Tô, đừng nói là mua sắm trắng trợn, ngay cả ăn no mặc ấm cũng là một vấn đề.

Thôn Đại Phong rất lạc hậu, đường núi gập ghềnh, không có xe nào nguyện ý đến thôn.

Chỉ có thể đi bộ gần một giờ mới lên tới thị trấn, sau đó lại ngồi xe buýt hai hoặc ba giờ từ trong thị trấn chạy đến huyện Đại Phong.

Lăn qua lăn lại, chỉ riêng trên đường đã phải mất gần tám tiếng đồng hồ.

Chỉ đi đường cũng mệt muốn chết rồi.

Có thể tưởng tượng được, rút máu xong ngay cả nghỉ ngơi cũng không có, phải bôn ba mua đông mua tây, sau đó còn phải cõng một đống đồ có thể đè bẹp người đi gần một giờ đường núi để trở về.

Người này làm bằng sắt sao?

Trong thời hiện đại, hiến máu miễn phí hàng năm cũng có lợi cho cơ thể.

Nhưng ở thời đại này ngay cả ăn no cũng là một vấn đề, thiếu máu đều là chuyện bình thường, lấy máu thì lấy cái gì bổ sung lại.

Thấy hốc mắt con gái đỏ bừng, Tô Quốc Thịnh lập tức hoảng hốt.

“Con không thích sao, cha thấy các cô gái trên thành phố đều thích kiểu dáng này.” Lời còn chưa dứt, Tô Hân đã nhanh chóng nâng giày lên, cố gắng khiến cho biểu tình trên mặt có vẻ vui mừng: "Cha, con rất thích, con có chút kích động thôi ạ.”

Dứt lời, lập tức tìm một chỗ sạch sẽ.

Cô thổi bụi trên mặt đất, thay giày mới, trong lời nói tràn đầy niềm vui: "Mắt nhìn của cha tốt thật đó, thực sự rất vừa, rất đẹp ạ."

Lông mi Tô Hân khẽ run rẩy, cố gắng trừng mắt, không muốn phá vỡ bầu không khí này.

Cha mặc áo dài tay đi bán máu, nhất định là không muốn người khác phát hiện ra, cô cần gì phải vạch trần, có một số việc nên để ở trong lòng, biết cảm ơn là tốt rồi.

"A Thành, A Vũ, các con cũng có phần, lại đây xem hộp bút mới đi, chắc chắn đẹp mắt."

"Cha, cái cũ của con còn dùng được."

“Cha, con nhất định sẽ cố gắng nghiêm túc học tập hơn nữa.”

Tô Thành và Tô Vũ liếc nhau, trịnh trọng nhận lấy hộp bút.

Cho dù cha mình không nói, trong lòng hai đứa cũng hiểu được, mua nhiều đồ như vậy cần rất nhiều tiền, xem ra thím Lâm nói đều là sự thật.

Chu Lan Quyên nhìn chồng mình đang đắm chìm trong vui sướиɠ, cười một tiếng: "Chờ lát nữa rồi lại xem đồ mới, ba người các con đều rửa tay rồi đi ăn cơm cho mẹ.”

Nói xong lại kéo Tô Quốc Thịnh ra xa.