Năm 1983, thôn Tiểu Phong ở Trung Quốc.
Bên cạnh dòng sông nhỏ sóng gợn lăn tăn, Tô Hân bỏ quần áo đã giặt sạch vào trong thùng, vô cùng nhớ máy giặt tự động ở hiện đại.
Lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán đi, cô hít sâu một hơi không khí trong lành thuộc về những năm tám mươi, thoáng cái lại xách thùng sắt nhỏ chạy về nhà.
Ba ngày trước, cô vô tình nhớ lại những ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước, cô là một tác giả văn học mạng tuyến 18, một lần anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa mà bất hạnh qua đời. Nếu như miễn cưỡng phải nói có gì tiếc nuối hay không, đại khái chính là cô đã sống hai mươi tám năm nhưng vẫn là một cẩu độc thân.
Kiếp này, cô sinh ra ở một đất nước tên là Trung Quốc, năm nay mười lăm tuổi, vừa tốt nghiệp trung học cơ sở.
Năm 1983 ở Trung Quốc, hoàn cảnh sống và những năm 80 ở kiếp trước không khác nhau nhiều, chính xác giống như thời gian và không gian song song.
Cô gái trẻ xách thùng nhỏ, đi qua cầu đá, giẫm lên con đường núi gồ ghề. Hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ cam chiếu trên con đường nông thôn, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Dưới chân núi mênh mông, có mấy chục hộ gia đình.
Phần lớn đều là tiểu viện được vây thành hàng rào, trong tiểu viện có mấy gian nhà đất, cỏ tranh làm mái, giàu có nhất cũng chỉ có thêm chút ngói đất.
Nhà họ Tô cũng không ngoại lệ, hai gian nhà đất một lớn một nhỏ.
Tô Hân mở cửa hàng rào, trong tiểu viện có hai người phụ nữ đang hái rau là mẹ Tô - Chu Lan Quyên và thím Lâm cùng thôn.
Hai người đang tán gẫu, thấy Tô Hân trở về, lập tức im lặng.
Tô Hân hơi nghi hoặc, không đợi cô mở miệng, thím Lâm đã đứng lên chuẩn bị rời đi.
Bà ta vừa đi ra ngoài vừa cười đánh giá Tô Hân: "Lan Quyên, vẫn là A Hân nhà chị hiểu chuyện, thông minh lại còn chịu khó. Em thấy hôm nay cũng không còn sớm nữa, em về trước đây.”
Nhìn người đi ra ngoài, Tô Hân lễ phép phất phất tay: "Thím Lâm đi thong thả ạ.”
Chu Lan Quyên cũng nhấc giỏ rau lên, phân phó Tô Hân: "Trở về rồi thì nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa dẫn em trai và em gái của con đi rửa tay rồi ăn cơm.”
"Vâng ạ."
Tô Hân đáp lại, lại phát hiện ra giữa hai hàng lông mày của mẹ Tô mang theo một tia ưu sầu.
Nhìn thấy Chu Lan Quyên đi vào trong nhà bếp, trong nhà lập tức chui ra hai cái đầu.
Cô gái có tóc đuôi ngựa là em gái Tô Vũ, năm nay mười ba tuổi. Cậu bé có đầu đinh là em trai Tô Thành, năm nay chín tuổi.
Những năm 80 ở Trung Quốc, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, mấy năm trước đây không có cơm ăn, gặm vỏ cây đều là chuyện thường, lúc này nói chung mọi người đều nghèo.
Ba chị em dinh dưỡng không theo kịp, thường xuyên ăn bữa trước không có bữa sau, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt ít nhiều có chút vàng như nghệ.
Lúc này Tô Thành ra sức ngoắc tay với cô: "Chị cả, mau tới đây!"
Tô Hân cũng không nhìn cậu bé, cười nói: "Em tự tới đây đi, chị còn phải phơi quần áo.”
Vẻ mặt Tô Thành gấp gáp, dứt khoát cùng chị hai tiến lên, thuần thục cầm quần áo treo lên sợi dây.
Vẻ mặt Tô Hân hoài nghi: "Hai em làm việc lưu loát như vậy từ lúc nào thế?"
"Chị à, chúng ta vào nhà rồi nói, có việc gấp."
Tô Vũ thấp giọng nói một câu, lập tức kéo chị gái vào trong nhà.
Nhà họ Tô có hai gian nhà đất một lớn một nhỏ, nhà bếp nhỏ, gian nhà đất lớn chia làm ba phòng, hai gian phòng ngủ trái phải, ở giữa là phòng dùng để tiếp khách và ăn cơm.
Ba chị em vào trong phòng ngủ, Tô Thành lập tức đóng cửa lại, bộ dáng lén lén lút lút sợ có người tiến vào.
Tô Hân thấy vẻ mặt thần thần bí bí của hai người bọn họ, không nhịn được cười khúc khích.
"Nói đi, chuyện gì."
Tô Vũ còn chưa nói gì, hai mắt đã đỏ bừng, nắm nắm đấm nhỏ, ấp úng: "Cha cha…"
Tô Thành thấy chị hai thời khắc mấu chốt lại lắp bắp, vội vàng hô lên: "Cha đi bán máu để đổi lấy tiền!"
Dứt lời, cả người Tô Hân run lên.
Bán máu để đổi lấy tiền.
Chưa bao giờ nghĩ tới, tình tiết diễn ra trên phim truyền hình lại có thể phát sinh trên người mình.