Chương 6

“Đầu con còn đau không?”

An Tam Thành hỏi xong, An Ninh lập tức lắc đầu.

“Không đau lắm, chỉ là mệt mỏi thôi.”

Nguyên chủ vốn có một khuôn mặt ngoan ngoãn, làn da cũng không đen, ngũ quan vốn không linh động bởi vì An Ninh đến mà trở nên linh động, đặc biệt là cặp mắt kia, ngập nước lộ ra đáng thương.

“Được rồi, được rồi, trước tiên để An Ninh nghỉ ngơi một lát.”

Người có quyền lớn nhất trong nhà này, An Tam Thành mở miệng nói, mọi người cũng đều chuẩn bị đi làm việc.

Nhưng mà An Tam Thành đối với An Ninh nhu hòa nói: "Con gái, tiền chính con cất kỹ, ai cũng đừng cho, đặc biệt là anh hai con, biết không?"

“Ba, ba nói gì vậy —— đều nói đúng.”

Anh hai nhà họ An vốn dĩ định biểu đạt bất mãn, nhưng mà sau khi đối diện với ánh mắt của ba mình, đề tài vừa chuyển, đàn ông chân chính phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt.

An Ninh nghiêm túc gật đầu, cam đoan nói: "Rõ, không cho anh hai.”

Nói xong An Ninh bị Lâm Thúy Hoa đuổi trở về phòng nghỉ ngơi, cô cầm túi tiền nhỏ của chính mình, dựa theo trí nhớ đi về phòng phía đông, đó là phòng của cô.

Mọi người cũng đều dọn dẹp một chút, thay quần áo, nhanh chóng ra đồng làm việc, còn có thể có nửa ngày công.



“Thằng hai nhanh lên một chút! Lề mà lề mề.”

“Sắp xong rồi, mọi người đi trước đi, con đi WC một chút sẽ tới.”

Những người khác của nhà họ An ra cửa lớn, chỉ có An Quốc Minh sốt ruột chạy đi WC, vừa lúc bị An Ninh đang nghĩ biện pháp tìm hạt giống xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy, cô lập tức đứng dậy, cầm túi nhỏ đựng tiền chạy tới bên ngoài WC.

“Anh hai!”

Một tiếng anh hai, thiếu chút nữa không đem An Quốc Minh đang làm đại sự, sợ tới mức rơi vào trong hầm cầu.

Ngồi chồm hổm An Quốc Minh, hai cánh tay duỗi ra, chống ở trên tường WC, không biết làm sao hỏi: "Em gái, em làm gì vậy?"

“Đưa tiền cho anh.”

An Ninh nghĩ, cha An không cho đưa tiền cho anh hai, đại biểu anh hai ở phương diện này rất yếu kém, có nhu cầu, dễ xuống tay.

Vậy cô đưa tiền có phải là có thể đổi được hạt giống mình cần hay không?

An Quốc Minh ở bên trong, bị lời nói của An Ninh làm cho mơ màng hồ đồ, cho mình tiền, sẽ không phải là cha ruột đặt cái bẫy đấy chứ? Rất có thể.

Anh ấy lập tức lau mông, xách quần lên xong, đi ra liền thấy An Ninh ôm túi tiền.

“Em gái, em yên tâm, anh không thể lấy tiền của em, anh hai không phải loại người đó.”

An Ninh bị cự tuyệt, sửa lại nói: "Em không có cho anh, là cùng anh đổi.”



Đổi? Trong lòng An Quốc Minh đang châm chọc, cha anh ấy hạ cái bẫy rất sâu, bất quá nghĩ em gái vừa vặn tốt, vẫn là phối hợp hỏi: "Đổi cái gì?"

Ánh mắt An Ninh sáng ngời nói: "Hạt giống, em muốn hạt giống.”

“À... em muốn làm việc đúng không?”

Trước kia hành động của An Ninh chậm chạp, nhưng ở nhà cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, sẽ ở góc vườn trồng rau gì đó.

An Quốc Minh cảm thấy mình đoán đúng, ở phía đối diện An Ninh cũng không phủ định, có hạt giống là được.

“Hiện tại cũng không có hạt giống gì, đều trồng hết rồi, chờ tới ngày thu hoạch sẽ có. Hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ tốt rồi nói sau.”

Nói xong An Quốc Minh sốt ruột đi ra đồng, nếu không cha ruột anh ấy lại nổi giận.

Trong trồng trọt, thu hoạch? Đứng ở cửa WC An Ninh, tìm tòi ký ức không quá rõ ràng của nguyên chủ, hơn nữa chính mình phân tích ra, liền hiểu được.

Thì ra trồng trọt có thu hoạch mới có thể có hạt giống, như vậy mọi chuyện liền sáng tỏ, cô phải học trồng trọt trước.

Nhưng mà An Ninh về phòng trước, sau khi xác nhận không có người, cô ngồi trên giường đất, mở lòng bàn tay trái ra, điều khiển tinh thần lực của mình.

Một lát sau trên đầu cô đã ra mồ hôi mỏng, lại qua vài phút, một cái bình trong suốt cỡ ngón tay nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy cái chai nhỏ kia, An Ninh nở nụ cười.