An Ninh đi theo An Quốc Minh đến lớp xoá nạn mù chữ, Lâm Thúy Hoa cũng đi ra cây liễu lớn ở đầu thôn tám chuyện.
An Tam Thành cùng An Quốc Khánh, vác cục đá cả một buổi trưa, rất mệt mỏi, ăn cơm xong liền đi về phòng nằm.
Chị dâu cả dọn dẹp phòng bếp một chút, rửa chén quét rác, sau khi làm sạch sẽ, lại múc một chậu nước ấm cho An Quốc Khánh ngâm chân, thư giãn.
Còn em trai nhỏ An Quốc Bình thì không còn nghi ngờ gì nữa lại đang xem sách, hơn nữa phải nắm chặt thời gian để nhìn, bởi vì sau khi trời tối, liền không có biện pháp để xem.
An Ninh cùng An Quốc Minh tới lớp xoá nạn mù chữ, An Quốc Minh lại tiếp tục ngồi cùng bạn của anh ấy, An Ninh ngồi một mình ở trên một cái ghế dài.
Ngồi được một lúc, nhóm thanh niên trí thức liền kết thành một nhóm rất đông lại đây.
Nhưng mà lúc này, sau khi Dương Kiến Quốc thấy An Ninh, vốn đang bước đi vô cùng khoa trương, lập tức thu lại, tránh ở trong đám người, không lộ mặt ra.
Những thanh niên trí thức khác cũng thấy cảnh An Ninh hù dọa Dương Kiến Quốc, tuy rằng không cảm nhận trực tiếp như Dương Kiến Quốc, nhưng cũng cảm thấy cô gái ở nông thôn này có điểm không giống nhau, chủ yếu chính là hơi hung hăng.
Còn An Ninh, liền một khóe mắt cũng không muốn chia cho nhóm người này, cô ngồi thẳng tắp, nghĩ ở trong lòng, nếu không dạy biết chữ, cô sẽ chuẩn bị rời đi.
Lúc này, phải đi một cách lặng lẽ.
Sau khi một đám thanh niên trí thức ngồi xuống, một nữ sinh mà An Ninh hơi quen thuộc đi đến phía trước, dù nụ cười có chút xấu hổ, nhưng cả người lại tự nhiên hào phóng.
“Tôi tên là Ân Tuyết Mai, hôm nay dạy mọi người biết mấy chữ Hán.”
Chữ Hán sao?
An Ninh bắt đầu chú ý, lập tức bị hấp dẫn, tinh thần lực tập trung cao độ , nhìn chằm chằm động tác của Ân Tuyết Mai.
Ân Tuyết Mai cầm một cây phấn, viết xuống mấy chữ ở trên bảng đen.
Viết xong cô ấy xoay người, cầm một gậy nhỏ chỉ vào hai chữ ở trên cùng.
“Mọi người đều sẽ đi đến Cung Tiêu Xã để mua đồ vật, đồ vật ở bên trong Cung Tiêu Xã đều có tấm bảng viết là cái gì, hai chữ này đọc là nước tương.”
An Ninh ở phía dưới lập tức nhớ tới bình thủy tinh mà Lâm Thúy Hoa dùng khi nấu cơm, bên trong có cái gì màu đen, hoá ra hai chữ nước tương viết như vậy.
“Mọi người đọc cùng tôi nào, nước tương.”
Ân Tuyết Mai đọc rất rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, tuy rằng nói mọi người cùng nhau đọc theo, nhưng mà lại phối hợp rất ít, cô ấy đã chuẩn bị dạy từ tiếp theo.
Nhưng mà……
“Nước… Tương.“
Giọng nói độc đáo của An Ninh, âm thanh vang dội, vô cùng nổi bật ở toàn bộ lớp xoá nạn mù chữ.
Ân Tuyết Mai lần theo âm thanh, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của An Ninh.
Chỉ trong nháy mắt này, hình như Ân Tuyết Mai đã hiểu rõ cái gì kêu là khát vọng được học kiến thức, cô ấy mím miệng, cười nhẹ với An Ninh.
An Ninh lại hoàn toàn không giống nhau, khóe miệng của cô cong lên rất nhiều, đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ nhất.
Trong tay Ân Tuyết Mai cầm cây gậy nhỏ, lại tiếp tục chỉ một chút vào hai chữ nước tương, lại đọc lại lần nữa.
An Ninh vẫn rất nghiêm túc như cũ, nghiêm túc đến mức làm cho Ân Tuyết Mai không nhịn được nói thêm một chút.
”Hai chữ này chúng ta có thể tách ra xem, tương tự, còn có thể tạo thành nước tương lớn và hương vị nước tương mà chúng ta hay ăn.”
Ân Tuyết Mai viết những từ mà cô ấy nói ra ở trên bảng đen, lại tiếp tục chỉ vào và đọc, cả lớp chỉ có một người duy nhất nghiêm túc đọc cùng đó chính là An Ninh.
Trong giây lát, lớp học này giống như là một lớp học một người dạy và một học sinh.
Dương Kiến Quốc ở trong nhóm thanh niên trí thức, âm thầm nghĩ ở trong lòng, cô gái ở nông thôn rất lợi hại kia, thực sự tới đây để học chữ Hán.
An Ninh cũng không biết suy nghĩ của người khác, cô chỉ đang làm những điều mình muốn làm.
Mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng, trồng trọt cùng hạt giống mãi mãi xếp hạng nhất.