Trái tim An Quốc Minh đập loạn xạ, chạy tới chỉ vào con gà rừng nói: "Em gái, đây là gà rừng, thứ này ở trong núi mới có, chỉ là quá tinh ranh, khó bắt, anh nói cho em biết, đây đều là thịt, mùi vị rất ngon, có người chuyên mua con này."
"Ồ..."
An Ninh chỉ đơn giản “ồ” một tiếng, hoàn toàn không hiểu sự kích động của An Quốc Minh, nhưng cô hiểu một điều, thứ này ăn được, tốt nhất nên mang về nhà ăn.
An Ninh cõng con gà lôi đi về phía trước, An Quốc Minh hít sâu vài hơi, sau khi bình tĩnh lại, anh ấy bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục em gái mình hợp tác thực hiện giao dịch này.
"Em gái, em có muốn ăn thịt con gà này mỗi ngày không?"
"Ăn mỗi ngày sẽ không ngán hả? Hơn nữa, em cũng không biết mùi vị."
An Ninh suy nghĩ, ở Tinh Tế ăn nước dinh dưỡng còn phải đổi vị nữa.
“Ha ha ha, em nói đúng, ăn xong rồi nói.”
An Quốc Minh đè nén nội tâm hưng phấn, theo An Ninh xuống núi.
Khi đến chân núi, tình cờ gặp ba người Trần Minh Dương kia, vừa đi bọn họ vừa kêu rên.
Anh ấy nhỏ tiếng hỏi: “Em gái, em có thể đánh được ba người đó không?”
An Ninh nhìn về phía trước, đoán được hỏi: “Là bọn họ bắt nạt em trai à?”
“Đúng vậy, em có thể đánh được không? Một mình em đánh, anh hai cũng không thể giúp được gì.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh một cách khó hiểu.
"Anh hai, anh nói điều này làm gì? Em đương nhiên biết anh không thể giúp được gì rồi."
Nói xong, An Ninh đưa con gà rừng cho An Quốc Minh, tiến lên đang muốn đánh, thì lại bị An Quốc Minh ngăn lại.
"Chờ một chút, đánh nhau có quy tắc riêng, chúng ta muốn đánh thắng, cũng không có người nói làm gì được chúng ta."
An Quốc Minh ôm con gà rừng, như không nhìn thấy ba người trước mặt, hét lớn. Giọng nói vui vẻ: “Em gái, con gà rừng này béo quá, trở về cho ít nấm vào hầm đi, mùi vị sẽ ngon lắm!”
“Nếu cho một ít bánh bột ngô và một ít miến lên trên, anh nói cho em biết, miến có mùi vị giống như vị thịt, rất thơm ngon."
An Ninh không ngốc, cô hiểu rõ chiêu trò của An Quốc Minh. Đây không phải là cách giáo viên thường nói, chính là dụ địch vào hang sâu sao? Đặc biệt thích hợp kẻ địch mạnh ta yếu, thực sự thích hợp với anh hai.
Tuy nhiên, cô vẫn hợp tác, hưng phấn nói: “Nhanh đi thôi, về nhà hầm gà ăn.”
“Được!”
Hai người đang muốn tăng tốc thì chợt nhìn thấy ba người trước mặt đang xoay người lại.
An Quốc Minh hình như rất sợ hãi, giấu con gà rừng ra sau lưng, An Ninh càng tỏ ra sợ hãi, trốn ở phía sau An Quốc Minh.
Trần Minh Dương ở phía đối diện nhìn thấy tư thế của An Quốc Minh liền biết An Quốc Khánh nhất định không ở gần đây, nếu không người này sẽ kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác.
An Quốc Khánh không ở đây, chỉ còn lại An Quốc Minh yếu đuối cùng An người câm, vậy con gà rừng đó thuộc về ai còn chưa biết được.
Nhà họ Trần và nhà họ An đều như vậy, người lớn không đánh nhau, nhưng trẻ con ở dưới chắc chắn không ưa nhau, đây chính là nguyên nhân bọn họ ngăn cản An Quốc Bình.
"An Quốc Minh, mày nhặt con gà rừng của chúng tao làm gì, nhanh lên trả lại đây.”
“Trần Minh Dương, mặt mày to thật, công khai cướp đồ của tao, tao còn sẽ nhìn mày bằng con mắt khác."
Trần Minh Dương bị nói làm cho kích động: "Tao công khai cướp thì mày có thể làm được gì, công điểm một ngày mày kiếm cũng không bằng một bà lão, mày cũng không biết xấu hổ."
An Quốc Minh dường như nổi giận, anh ấy vừa nói vừa lùi lại: "Tao kiếm được bao nhiêu công điểm không liên quan gì đến máy, ở nhà tao còn rất nhiều đồ ăn."
"Anh Dương, đừng nói nhảm với nó, mau cướp đi!"
"Đúng vậy, cướp đi!"
Miêu Đại Ngưu, Miêu Nhị Ngưu từ phía sau hét lên và lao tới, An Quốc Minh lén liếc nhìn sườn đồi bên trái.
"Trần Minh Dương, mày thật không biết xấu hổ, còn dám cướp gà rừng của tao!"
Sau khi hét lên, giọng nói của An Quốc Minh lập tức thay đổi, anh ấy thấp giọng nói: "Em gái, em đánh bọn họ thật mạnh vào!”