Dương Kiến Quốc đã bị An Ninh nói đến choáng váng ngay tại chỗ, ai lại muốn chuẩn bị chuyện sau này xảy ra chứ? Tất cả những gì anh ta có thể nghĩ tới là anh ta bị một cô gái ở nông thôn coi thường.
Một cô gái ở nông thôn cũng dám coi thường anh ta sao!
“Đứng lại!”
Dương Kiến Quốc kêu to một tiếng, đáng tiếc An Ninh cùng chị dâu cả đã đi rồi, đều không có ai dừng lại, tiếp tục đi.
“Tôi nói mấy người đứng lại mà!”
Dương Kiến Quốc ôm giỏ, chạy vài bước tới trước mặt của An Ninh, lại tiếp tục chặn đường đi của hai người.
Chị dâu cả hơi nghiêng người, chắn phía trước mặt An Ninh, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa đánh nhau em chạy trước đi, tìm anh cả của em.”
Chạy sao? Không có khả năng.
Người Tinh Tế từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, ý thức chiến đấu luôn được truyền bá, chưa bao giờ có chuyện không chiến đấu mà đầu hàng.
Hơn nữa, cô thích chiến đấu nhất.
An Ninh bước ra một bước dưới sự che chở của chị dâu cả, vỗ nhẹ lên cánh tay của chị dâu cả hai lần để an ủi.
Một chân của cô đạp lên một nhánh cây ở trên mặt đất, nhánh cây nhanh chóng bắn lên phía trước, cô dùng một tay bắt được, dùng sức ném về phía trước.
“Vù ——”
Nhánh cây bay qua mặt của Dương Kiến Quốc, mái tóc làm cho An Ninh rất chán ghét kia bị tốc độ gió bay nhanh cuốn đi, rơi xuống vài cọng.
Bên tai của Dương Kiến Quốc còn lưu lại âm thanh nhánh cây vυ"t qua với tốc độ siêu nhanh.
“Bịch!”
Nhánh cây bay với tốc độ siêu nhanh, cắm vào trong vũng bùn ở phía xa, nhánh cây ở bên trên rung lên từng đợt.
An Ninh đã thu tay lại, cô vốn dĩ có thể cắm vào trong cây.
“Chúng tôi đứng lại rồi, anh muốn đánh nhau sao?”
Dương Kiến Quốc là người tự luyến, nhưng cũng không ngốc, hơn nữa anh ta thấy sự chờ mong ở trong mắt của An Ninh.
Nhưng sau tình cảnh này, anh ta cũng xác định được, cô gái ở nông thôn đang đứng trước mặt mình này thật sự không thích mình.
Không chỉ có không thích, phỏng chừng có thể đánh anh ta như đang chơi trò chơi.
“Ha ha, hiểu nhầm, hiểu nhầm, tôi kêu hai người đứng lại, là muốn đưa nấm đã hái được cho hai người, lúc nãy tôi đã nói sai, muốn xin lỗi hai người.”
“Xin lỗi sao?” An Ninh dạy dỗ Dương Kiến Quốc nói một cách sâu sắc: “Lần sau đổi cách khác đi, xin lỗi như vậy dễ dàng bị thương lắm.”
“Do tôi không đúng, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, do tôi không tốt.”
Thái độ của Dương Kiến Quốc vô cùng chân thành, chủ yếu là “vũ khí bí mật” ở trong rừng cây quá nhiều, làm người cần phải nhận thức được hoàn cảnh hiện tại.
“Được…… Tránh ra đi.”
“Lập tức!”
An Ninh nói xong, Dương Kiến Quốc lập tức nghiêng người để nhường đường, không hề có một chút khó xử nào.
Lúc này An Ninh lại nhìn liếc mắt nhìn Dương Kiến Quốc này một cái, giáo viên đã nói, nhân vật có thể thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, đặc biệt là những người trở nên cam tâm tình nguyện, đều sống tương đối lâu.
Một đoạn nhạc dạo đầu kết thúc, An Ninh cũng hái được nhiều nấm rồi, nhưng cô vẫn đang nghĩ tới việc anh hai trả thù cho em trai, dứt khoát đổ hết nấm vào giỏ của chị dâu cả.
“Không được đâu em gái, nấm có thể bán lấy tiền, em hái được chính là của em, đừng đổ vào đây.”
Chu Quế Phân yêu tiền, nhưng phân chia rõ ràng, nên lấy thì một xu cũng không thiếu, không nên lấy thì một xu cũng không cần.
Sức hấp dẫn của việc bán lấy tiền đối với An Ninh còn không lớn bằng việc xuống đất làm việc, cô không để ý đến việc chị dâu cả ngăn cản, đổ nấm vào nói: “Em không bán lấy tiền, em ăn là được.”
Chu Quế Phân không ngăn cản được An Ninh, đành nghĩ lúc về nhà chính mình sẽ chia ra một phần.
“Chị dâu cả, chị đi về trước đi, em đi tìm anh hai.”
“Không thể được!”
Trước tiên Chu Quế Phân mở miệng từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của An Ninh, lại nghĩ đến hành động lúc nãy của An Ninh.
“Em tự đi có được không?”
“Yên tâm, anh cả nói thể trạng cơ thể của em vô cùng tốt, rất khoẻ mạnh!”
Cuối cùng, An Ninh đi một mình, đeo một cái giỏ trống không, đi lên núi tìm An Quốc Minh, không biết lần thứ mấy cô dùng tinh thần lực để rà quét, cuối cùng cũng tìm được An Quốc Minh.
Nhưng mà, anh hai đang làm gì vậy? Khiêu vũ sao?