Chương 31

“Cái gì, cô ấy trả lời đúng rồi sao?”

Chu Cường Quốc chỉ vào đáp án trên sách luyện tập nói: “Đề này, đáp án của cô ấy là đúng, thật sự là âm bốn.”

“Hả? Không thể nào? Mèo mù gặp phải chuột chết đúng không?”

Các thanh niên trí thức tò mò lấy sách luyện tập qua để nhìn, lật xem một chút, thật sự đúng là đáp án đúng.

Anh ta đưa sách luyện tập cho Chu Cường Quốc nói: “Không phải em trai của cô ấy cũng học cấp ba sao, chắc là đã từng làm đề giống như thế này rồi, bị cô ta nhớ kỹ đáp án.”

“Khả năng là như vậy rồi.”

Chu Cường Quốc khép sách luyện tập ở trong tay lại, đi ở phía sau bạn học, đi về phía nơi ở của các thanh niên trí thức.

Nhưng trong lòng của anh ta lại có chút cảm giác không thể nói thành lời, sách luyện tập này là anh ta cố ý mua ở Dương Thị, nơi này vốn không hề bán.

Nhưng anh ta không muốn tin tưởng một cô gái ở trong thôn lại lợi hại hơn cả mình, tìm lý do cho chính mình ở trong lòng, chắc chắn là trùng hợp thôi.

Bầu trời dần tối, phía đầu thôn vẫn còn tụ tập nói chuyện, lớp xoá nạn mù chữ đều tan học đi về nhà.

Lúc này nông thôn đã là ban đêm, điện cũng không có, càng đừng nói đến cuộc sống về đêm.

Sau khi bầu trời đen thui, người thích ở sạch thì đi tắm rửa, người không quá coi trọng, trực tiếp nằm lên giường đất ngủ luôn.



Sau khi An Ninh trở lại nhà họ An, múc một ít nước ấm ở trong chảo sắt lớn ra tới, rửa mặt, rửa chân, làm ướt bàn chải đánh răng, chấm một ít bột đánh răng, bắt đầu đánh răng.

Tắm rửa sạch sẽ xong, sau khi cô nói với người trong nhà một tiếng liền đi về phòng ngủ.

Túi ngủ rất ấm áp, An Ninh rất thích, chất lượng giấc ngủ của cô siêu tốt, gần như chỉ cần một giây là ngủ.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa và mèo kêu, lúc rạng sáng ngày hôm sau, gà trống ở trong thôn bắt đầu kêu to.

Theo tiếng gà gáy, từng nhà đều bắt đầu có tiếng động, ôm củi đốt lửa, lại bắt đầu một ngày mới.

Sáng sớm ở nông thôn, trong ánh bình minh, rất nhiều khói trắng xám bốc lên từ nhiều ống khói, bay lượn lờ, di chuyển theo gió.

Giống như một bức tranh đang mở ra, từ cảnh đến người, từ tĩnh đến động.

Người nhà họ An đương nhiên cũng ở trong đó, sáng sớm Lâm Thúy Hoa liền kêu tất cả mọi người dậy.

“Đổi đôi giày rách, đi trên núi hái nấm, đi chậm sẽ không có nữa.”

Hái nấm? Đi như thế nào? Chủ nhân của thân thể này chưa từng lên núi bao giờ.

Hai ngày qua thỉnh thoảng có những rào cản ngôn ngữ, An Ninh đã làm ra không ít trò cười, cô quyết định, lên núi nhìn xem người khác làm như thế nào trước rồi lại làm.

An Quốc Khánh, chị dâu cả Chu Quế Phân, An Quốc Minh cùng An Quốc Bình, còn có An Ninh đang mơ hồ, sau khi chuẩn bị tốt, bị Lâm Thúy Hoa đuổi đi.

Ra cửa, chị dâu cả Chu Quế Phân đi ở bên cạnh An Ninh nói: “Em gái, em đi theo chị, hai chúng ta đi cùng nhau.”



“Được.”

An Ninh đồng ý vô cùng nhanh, đúng lúc cô không biết làm.

An Quốc Minh đi ở phía trước cũng đang dặn dò An Quốc Bình nói: “Em cứ đi theo anh cả, biết chưa?”

An Quốc Bình gật đầu, bảo đảm nói: “Anh hai yên tâm, bọn họ người nhiều thì em mới có hại, em không ngốc, đánh không được thì sẽ chạy.”

“Đôi mắt bầm tím này thì nên nói em là đồ ngốc, hay là nói chân của em ngắn.”

An Quốc Minh nói ra một câu này, tự mình bước đi trên con đường mòn.

An Quốc Bình chạm vào hai mắt của mình một chút, kết quả này đã khá tốt rồi, bọn họ có ba người mà.

An Ninh ở phía sau nhìn thấy An Quốc Minh sắp rời đi, sốt ruột kêu một tiếng, An Quốc Minh dừng chân lại.

“Anh hai, còn đánh nhau nữa không?”

Cô đang nghĩ đến việc trả thù cho em trai mình, không phải nói hôm nay lên núi sẽ hành động sao?

“Em không cần phải xen vào, đi theo chị dâu cả đi hái nấm là được.”

Nói xong, An Quốc Minh xoay người liền đi rồi, một lát sau liền biến mất không thấy.