Chương 3

Tình cảnh trong nháy mắt căng thẳng lên, đội trưởng Tôn Đại Tráng đúng lúc ra sân, đứng ở chính giữa, đem mấy nhà người làm chủ gọi tới hỏi: "Ông hai Trần, nhà các người muốn làm sao bây giờ?"

Ba của Trần Minh Lượng, chỉ cảm thấy cả đời này mặt mũi đều mất sạch, ông ta đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng đến bây giờ còn có thể làm sao đây.

“Không kết hôn nữa, nhà họ Trần chúng tôi thật xin lỗi người nhà họ An.”

An Ninh muốn nói chuyện, xin lỗi là vô dụng nhất, cô không chấp nhận.

Nhưng cô còn chưa mở miệng, đã bị mẹ ruột Lâm Thúy Hoa ở bên cạnh kéo một chút, mà cha ruột An Tam Thành vẫn không nói chuyện mở miệng.

"Anh hai Trần, đây không phải chuyện anh nói một câu thật xin lỗi là có thể xong việc, con gái nhà tôi bị nhà anh chậm trễ đến bây giờ, đến lúc kết hôn các người lại làm ra chuyện như vầy, đó là đem mặt mũi người nhà họ An ném xuống mặt đất giẫm."

"Vậy cậu muốn như thế nào?"

Ba của Trần Minh Lượng nhìn An Tam Thành.

An Tam Thành đầu tiên là nhìn thoáng qua An Ninh, lại mở miệng nói: "Bồi thường tiền, tương lai làm của hồi môn cho con gái tôi, còn có nhà họ Miêu cũng vậy, vết thương trên đầu con gái tôi không thể chịu không được.”

Ba của Trần Minh Lượng ngồi xổm trên mặt đất còn chưa nói chuyện, Trần Minh Lượng ngược lại không muốn.

Anh ta kéo Miêu Tiểu Hoa ở bên cạnh đứng dậy, hắng giọng nói: “Bồi thường tiền? Dựa vào cái gì phải bồi thường tiền! An Ninh nhà ông chính là một tên ngốc lại thêm câm điếc, tôi nguyện ý cưới cô ta đều là may mắn cho nhà các người lắm rồi!"

“Tôi liền thích Miêu Tiểu Hoa, tôi liền muốn cưới cô ấy!"



Miêu Tiểu Hoa ở bên cạnh, vẻ mặt cảm động nhìn Trần Minh Lượng, có chút giống chim nhỏ nép vào người, tựa vào trên người Trần Minh Lượng.

Ánh mắt An Ninh một mực ở trên người hai người bọn họ, tựa hồ đang xác nhận cái gì.

Xác nhận xong, hai tên ngốc, không sai.

Khi tất cả mọi người không kịp phản ứng, An Ninh lao ra ngoài.

Một chân đá tới ngay chính giữa ngực Trần Minh Lượng.

Cùng lúc đó, một bàn tay nắm lấy tóc Miêu Tiểu Hoa một cách chuẩn xác, ngay khi Trần Minh Lượng bay ra phía sau, một bàn tay khác của An Ninh đánh vào mặt Miêu Tiểu Hoa.

"Trước bị đánh, sau bồi thường tiền!"

Nói xong cô cảm thấy có ý nghĩa khác, lập tức bổ sung một câu nói: "Các người bồi thường tiền!"

An Ninh dứt khoát ra tay, làm cho tất cả mọi người hoảng sợ.

Nhưng tiếp theo!?

“Chết tiệt! Dám mắng em gái tao! Tao đánh chết mày.”

Anh cả nhà họ An, An Quốc Khánh, vung cánh tay liền đập về phía Trần Minh Lượng, ngay phía sau chính là anh hai nhà họ An, An Quốc Minh.

Anh cả đánh lên, anh hai ôm chân, Trần Minh Lượng trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, em trai út phía sau cùng An Quốc Bình, cầm trong tay giày vải mới vừa cởi ra chạy tới, chọn khe hở bốp bốp đánh một trận.



Tra nam* Trần Minh Lượng làm gì đánh lại ba người đàn ông, bị đánh ô ô oa oa kêu loạn, ngay từ đầu cứng rắn cãi lại kêu gào, đến phía sau chỉ có thể không ngừng hô: Đừng đánh! Đừng đánh nữa!

**“Tra nam” là từ chỉ một người đàn ông tồi, gây ra nhiều tổn thương cho người con gái yêu mình.

An Ninh nhất thời hưng phấn, giáo viên từng nói, có thể cùng nhau đánh nhau đều là chiến hữu tốt, càng là anh em vào sinh ra tử!

Lần này, cô càng hăng hái hơn, cánh tay xoay tròn đánh, bốp bốp mấy cái tát xuống, Miêu Tiểu Hoa chỉ cảm thấy bên tai ong ong nổ vang, đầu óc cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mặc dù như vậy, trong miệng cô ta còn hô: "Minh Lượng, các người đừng đánh Minh Lượng nữa!"

An Ninh vừa nghe Miêu Tiểu Hoa kêu liền cảm thấy ghê tởm, dứt khoát đổi bàn tay thành nắm đấm, một đấm đi xuống, Miêu Tiểu Hoa gào lên một tiếng, miệng phun ra hai cái răng, còn mang theo chút máu.

Tình cảnh, trong nháy mắt rối loạn.

“Anh hai Trần, trẻ con đánh nhau người lớn xen vào làm gì!”

Ba mẹ An Ninh, xoát một cái chặn lại ba mẹ Trần Minh Lượng, phía sau là gia đình nhà bác cả An, chắn ở phía trước người nhà Miêu Tiểu Hoa.

Nói đùa, người nhà họ An bọn họ chiếm lí, còn đánh nhau mạnh hơn, có thể cho bọn họ quấy nhiễu.

“Ai nha, người nhà họ An bắt nạt người! Đội trưởng......”

Mẹ ruột của Trần Minh Lượng, bắt đầu ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, đội trưởng Tôn Đại Tráng đứng ở giữa, hít sâu một hơi sau đó hét lớn: "Đều dừng tay cho tôi!"