Chương 25

Câu hỏi của An Ninh, làm cho An Quốc Minh cười đến nỗi suýt ngất đi.

An Ninh quay đầu, tỏ vẻ không hiểu nhìn An Tam Thành cùng An Quốc Khánh hỏi: “Anh hai đang cười cái gì vậy? Con nói sai rồi sao?”

An Tam Thành: “Hai ngày nay đầu óc của anh hai của con không được tốt.”

An Quốc Khánh: “Em gái cũng chưa nói sai, anh hai của em bị động kinh.”

Động kinh sao?

An Ninh nhanh chóng tiến lên, mạnh mẽ đánh một bàn tay lên lưng của An Quốc Minh, lo lắng kêu: “Nhổ ra nhanh lên!”

Chưa nói xong, An Quốc Minh lảo đảo một chút, thiếu chút nữa liền nằm sấp xuống đất, anh ấy dở khóc dở cười đứng lên.

“Em gái, em đang gϊếŧ anh ruột đó, anh không cười nữa còn không được sao.”

An Ninh nhìn An Quốc Minh không xảy ra chuyện gì, nhận ra được không phải là chuyện chữa bệnh, vậy thì là cô hiểu sai ý rồi.

Ngôn ngữ chết tiệt này, cô thật sự không hiểu rõ.

Nhưng mà cô nhanh chóng đuổi kịp suy nghĩ của An Quốc Minh nói: “Anh còn sống, tội danh gϊếŧ người không được thành lập.”



An Ninh nói xong, hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi về phòng của mình.

An Quốc Minh ở bên ngoài thì lại không được, em gái nói chuyện quá vui, anh ấy bị An Tam Thành trừng mắt nhìn một cái, dứt khoát đi ngoài cửa cười lớn.

Vào lúc bốn giờ chiều, Lâm Thúy Hoa bắt đầu nấu cơm.

Đúng lúc hôm nay trời mưa, có nhiều thời gian, bà ấy chuẩn bị một vài giọt dầu, coi như bồi bổ cho mọi người.

“An Ninh, nhóm lửa.”

“Dạ.”

An Ninh đi từ trong phòng của mình ra, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ quen thuộc của riêng cô, bắt đầu nhóm lửa.

Cô thấy Lâm Thúy Hoa lấy một cái bình nhỏ màu nâu lại đây, dùng cái muỗng múc ra một muỗng màu trắng, cho vào trong nồi.

Xèo một tiếng, dọa cho An Ninh nhảy dựng lên, nhưng mà lập tức liền có mùi thơm, mọi nghi ngờ của cô đều được xóa tan ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm vào trong nồi.

Lâm Thúy Hoa nhanh tay ném hành và tỏi đã băm nhỏ vào trong nồi, nhanh chóng dùng cái xẻng đảo vài cái.

Đảo một cái, mùi càng thơm, An Ninh nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.



Một chậu cải trắng đã cắt rửa sạch sẽ, được Lâm Thúy Hoa đổ vào trong chảo sắt to, nhanh chóng xào vài cái.

Lâm Thúy Hoa lại lấy một bình thủy tinh, đổ vào một ít chất lỏng màu đen, lại tiếp tục xào.

Mùi hương càng ngày càng thơm, mông của An Ninh đều phải nâng từ chiếc ghế nhỏ lên một chút, duỗi cổ dài hơn một chút, định nhìn rõ hơn qua làn khói.

Sau khi cải trắng được xào xong, tay trái của Lâm Thúy Hoa cầm khoai tây đã được gọt vỏ, tay phải cầm dao, liền cắt hai nhát vào lòng bàn tay bên trái, khoai tây trở thành từng khối, rơi từ lòng bàn tay của bà ấy vào trong nồi.

An Ninh than nhẹ một tiếng, kỹ năng dùng dao thật là tốt.

Sau khi Lâm Thúy Hoa cắt bốn củ khoai tây, thêm một bát nước, đậy nắp nồi lên, nói với An Ninh: “Đun sôi.”

“Ừm!”

An Ninh gật đầu theo bản năng, lại tiếp tục đặt mông lên ghế nhỏ, trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng mà động tác nhóm lửa ở trong tay lại không dừng lại.

Không lâu sau, nồi to liền sôi lên, An Ninh thấy Lâm Thúy Hoa bưng một chậu có thứ gì đó màu vàng xuất hiện, hình như là ngô mà cô đã từng ăn qua, nhưng hình dạng lại không giống nhau lắm.

Lâm Thúy Hoa mở nắp nồi ra, dùng tay quạt vài lần hơi nước ở trên, sau khi buông nắp nồi, bắt đầu dùng tay làm bánh bột ngô.

Cái mông đang ngồi của An Ninh lại lặng lẽ nhấc lên một lần nữa, dùng cả tinh thần lực, nhìn Lâm Thúy Hoa nắm một đống bột màu vàng, đập vài cái ở giữa hai lòng bàn tay, bang một tiếng, vỗ vào bên trên nồi to.