An Ninh đứng trước mặt An Quốc Minh như gà mái già bảo vệ gà con, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lâm Thúy Hoa xác nhận hỏi: “Anh con thật sự không đòi tiền sao?”
“Thật sự không đòi, là anh hai mượn con.”
Chỉ một câu mượn, An Quốc Minh cảm động bởi sự bảo vệ của em gái mình, cười được một nữa thì đột ngột im bặt, Lâm Thúy Hoa đang định bỏ qua cho An Quốc Minh, cơn giận chợt nổi lên.
"Thằng nhãi này!"
Lâm Thúy Hoa tát An Quốc Minh đang đứng đằng sau An Ninh, An Quốc Minh co giò bỏ chạy, An Ninh chớp chớp mắt.
Cô nói sai rồi sao?
"Thằng nhãi ranh! Chờ về nhà mẹ sẽ xử con!"
An Ninh nhìn Lâm Thúy Hoa đang tức giận, háo hức hỏi: "Thằng nhãi ranh là cái gì?"
Câu hỏi này khiến Lâm Thúy Hoa há hốc miệng, cuối cùng bà ấy nói một câu: "Biệt danh của anh hai con!"
"Ồ..."
An Ninh hiểu rồi, cô biết ý nghĩa biệt danh, nghe nói là biệt danh do người nhà đặt cho.
Cô âm thầm ghi nhớ, đi theo Lâm Thúy Hoa đang tức giận ra khỏi bệnh viện, chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy An Quốc Minh đang mỉm cười ở bên đường.
Nhưng mà Lâm Thúy Hoa liếc nhìn anh ấy, quay người đi rồi lạnh lùng khịt mũi một tiếng, sải bước rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
An Quốc Minh không có tư cách lên tiếng, từ phía sau xoa mũi, cúi đầu đi theo hai người phía trước, nhưng có phải đi quá nhanh hay không?
Lẽ nào tức giận sẽ giúp bước đi nhanh hơn?
Trên đường trở về, ba người không có may mắn gặp phải xe lừa như lúc đi, liền phải đi bộ về.
Con đường nông thôn rộng hơn hai mét đầy đá, ổ gà, do mưa để lại.
Lâm Thúy Hoa nóng lòng muốn quay về kiếm công điểm, An Ninh muốn trở về ra đồng làm ruộng, càng nghĩ càng hưng phấn, hai người bước đi càng lúc càng nhanh, khiến An Quốc Minh phía sau đau khổ.
Thể lực của anh ấy rất bình thường, không có bệnh gì, chỉ là không giỏi vận động mà thôi.
An Quốc Minh ở phía sau mệt mỏi không thở nổi mà hét lên: “Mẹ, em gái, hai người có thể chậm lại được không!”
Lâm Thúy Hoa chán ghét quay đầu lại nói: “Một người đàn ông to lớn, con có biết xấu hổ không hả!”
An Ninh nhìn Lâm Thúy Hoa nói xong bước đi nhanh hơn, cô tuân thủ quan niệm giúp đỡ lẫn nhau, cô dừng lại đợi An Quốc Minh.
Khi An Quốc Minh đuổi kịp, anh ta nhẹ nhõm nhìn An Ninh rồi nói: “Anh biết em gái…”
“Thằng nhãi ranh, anh yên tâm, đàn ông yếu đuối cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Sau khi An Ninh an ủi xong, đi vài bước đã đuổi kịp Lâm Thúy Hoa, bỏ lại An Quốc Minh một mình trong gió.
Em gái ngoan ngoãn, tốt bụng vừa mới nói gì vậy?
Ai là thằng nhãi ranh?
Nghỉ ngơi một lát, An Quốc Minh bối rối bước nhanh theo kịp hai mẹ con phía trước, khi ba người trở về nhà, vậy mà tốc độ so với đi xe lừa không chậm hơn bao nhiêu.
Lâm Thúy Hoa trở về nhà, đặt chiếc túi vải đang đeo xuống, thay quần áo rồi đi ra đồng.
“An Ninh, buổi trưa con nấu cơm bằng hạt cao lương* nha, cho mấy củ khoai tây vào nồi là được.”
**Hạt cao lương là một trong những loại hạt ngũ cốc đã được biết đến và sử dụng từ nhiều thế kỷ trước.
Nói xong, Lâm Thúy Hoa cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu màu vàng, gấp thành hình tam giác, đội lên đầu rồi buộc lại dưới cằm, nhanh chóng ra cửa.
An Ninh lập tức đi theo nói: “Con cũng ra đồng, con không yếu đuối, con có thể làm việc.”
An Quốc Minh vừa vào cổng đã nhận được đòn chí mạng thứ hai từ em gái, lập tức hét lên: “Con không mệt, con không mệt chút nào!"
An Ninh đi tới trước mặt An Quốc Minh đang đứng thẳng, hét lên như muốn xác nhận điều gì đó: "Mẹ —— thằng nhãi ranh nói không mệt, có thể ra đồng làm việc, đến trưa mới về nấu cơm."