Chương 98

Vu Đại Hải vào văn phòng xử lý mấy văn kiện. Sau đó, anh gọi điện cho ông chủ Lưu bán vật liệu xây dựng. Ban đầu, ông chủ Lưu chỉ kinh doanh vật liệu xây dựng với quy mô nhỏ. Hai người có hợp tác qua mấy lần, Vu Đại Hải cảm thấy anh ta là một người không tồi. Mặc dù, ông chủ Lưu rất giỏi luồn cúi, chiếm chút lợi nhỏ nhưng anh ta vẫn rất trung thực trong việc kinh doanh. Vu Đại Hải đã kiểm tra hàng hóa của anh ta, đều là những thứ tốt, vì thế hai người vẫn luôn hợp tác với nhau.

Mặc dù, anh ta chỉ kinh doanh nhỏ không đáp ứng đủ nhu cầu cho công ty của Vu Đại Hải. Nhưng Vu Đại Hải vẫn thường xuyên đặt những đơn hàng nhỏ ở chỗ anh ta. Vì thế, mối quan hệ làm ăn của hai người vẫn rất tốt đẹp.

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đi vào thành phố cùng anh xem một chút." Vu Đại Hải còn đang nói chuyện với ông chủ Lưu thì Tiểu Cù bước vào.

Vu Đại Hải nhướng mày, ý bảo cô ta chờ một lát. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, anh mới hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiểu Cù nói: "Giám đốc, bên ngoài có người nói là người nhà của anh, muốn gặp anh."

Bây giờ, điện thoại ở quầy lễ tân có thể liên hệ được với các phòng ban nhưng vừa rồi Tiểu Cù gọi điện thoại cho anh không được nên mới tiến vào. Người nhà của giám đốc Vu, cô ta mới chỉ nhìn thấy Từ Thiên Lam, còn những người khác thì chưa gặp bao giờ. Tiểu Cù không dám để người ta đợi chờ, cũng không thể để người ta đi thẳng vào phòng, nhưng lại sợ người nhà của giám đốc có việc gấp, nên đã tự mình chạy vào thông báo.

Người nhà của mình? Vậy chẳng phải là người ở dưới quê? Gần đây, công ty có nhiều việc nên đã hai tháng Vu Đại Hải chưa về quê. Tuy nhiên, những khi Mã đại gia hoặc gặp những người cùng thôn, anh đều sẽ nhờ họ mang giúp một vài thứ linh tinh về cho cha mẹ.

Từ sau khi phân gia, Vu Đại Hải chỉ mang tiền về nhà, mối quan hệ cũng không còn thân thiết. Chỉ có nhà anh Cả là còn gặp nhau nhiều, coi như khá tốt. Nhưng lần trước, anh Hai và anh Ba không biết tốt xấu, tới công ty của anh gây chuyện, sau đó bị anh đuổi đi. Từ đó, anh càng không muốn về quê.

Lần này sẽ là ai tới đây?

"Vậy sao, là ai vậy?"

"Dạ, người đó nói là chị dâu của anh."

Vu Đại Hải gật đầu, bảo Tiểu Cù để cô ta đi vào. Sau đó, Vu Đại Hải nhìn thấy Ngô Quế Hoa.

Từ lúc bước vào nơi này, Ngô Quế Hoa cực kỳ hâm mộ, không ngừng đáng giá mọi thứ xung quanh, lúc thì nhìn chỗ này, lúc lại sờ chỗ kia. Nếu Ngô Quế Hoa không phải là chị dâu của ông chủ, thì Tiểu Cù đã ngăn cô ta lại rồi.

"Ôi trời, Đại Hải, công ty của chú đẹp quá. Đại Hải nhà chúng ta đúng là rất có tài." Vừa bước vào văn phòng, Ngô Quế Hoa đã giở giọng điệu quen thuộc để lôi kéo mối quan hệ.

Nhưng Vu Đại Hải không hề tiếp chiêu, anh lạnh lùng hỏi lại: "Chị dâu, chị đến có việc gì không?"

Ngô Quế Hoa cố lôi kéo tình cảm nhưng không thành thì hơi xấu hổ. Đợi Tiều Cù ra ngoài, cô ta mới giải vờ khóc lóc nói lão thái bà không được khỏe lắm.



Vu Đại Hải nghe thấy thì sửng sốt. Mẹ của anh sức khỏe vẫn luôn rất tốt. Thường ngày, bà ấy mắng người còn rất sung sức, có thể ngồi bệt dưới đất vừa chửi vừa hát hai tiếng đồng hồ cũng không có vấn đề gì. Tại sao đột nhiên lại bị bệnh?

"Chị dâu, chị đừng nói đùa, rốt cuộc là làm sao? Mẹ bị bệnh gì? Đã đưa tới bệnh viện chưa?" Mặc dù, Vu Đại Hải cảm thấy chuyện này có vẻ không đúng lắm. Nhưng dù sao, đó cũng là mẹ ruột của anh nên cũng không tránh khỏi lo lắng.

Ngô Quế Hoa nhìn biểu tình hoảng sợ trên mặt của Vu Đại Hải, thấy anh thực sự lo lắng cho lão thái bà thì giống như được uống một viên thuốc an thần. Cô ta tiếp tục nói: "Cũng không phải là bệnh nghiêm trọng. Đã lâu rồi chú không về thăm mẹ cho nên mẹ nhớ chú tới sinh bệnh. Bọn tôi muốn đưa mẹ đi bệnh viện, nhưng bà nhất quyết không chịu đi. Chú xem thế nào, về thăm mẹ một chút."

Vu Đại Hải nghe cô ta nói xong thì bĩnh tĩnh trở lại. Hai ngày trước, vợ chồng anh Cả vừa trở về xong, sao không thấy bọn họ nhắc tới chuyện mẹ anh bị bệnh nặng. Hơn nữa, lại còn vì nhớ anh mà sinh bệnh là chuyện quái quỷ gì chứ?

"Vớ vẩn, có bệnh sao lại không chịu đi bệnh viện? Tôi đi lấy xe, sau đó chở bà đi bệnh viện." Vu Đại Hải cầm áo khoác định bước ra ngoài.

Ngô Quế Hoa vừa thấy hành động của Vu Đại Hải đã bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản: "Thực ra mẹ không bị bệnh nặng gì cả, đã mời bác sĩ tới khám rồi. Bác sĩ nói bà bị suy nhược cơ thể, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại."

Ngô Quế Hoa lo lắng nên hoảng loạn, câu đầu không khớp với câu sau. Vu Đại Hải có chuyện gì mà chưa từng gặp, vừa nhìn là biết cô ta đang nói dối. Anh nhớ hai ngày trước anh Hai và anh Ba vừa mới tới chỗ anh gây chuyện, khiến gia đình anh không được yên ổn. Lần này, không biết bọn họ lại nghĩ ra ý tưởng tồi tệ nào nữa.

Vu Đại Hải ngồi lại ghế: "Vậy sao. Nếu không có việc gì thì tốt, bảo mẹ nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Chị dâu, tôi gửi chị hai trăm tệ, chị mua cho mẹ chút đồ bồi bổ. Hai ngày này tôi rất bận, không có thời gian, chờ tôi làm xong công việc sẽ nhanh chóng về thăm mẹ."

Ngô Quế Hoa vừa nhìn thấy tiền thì không thèm suy nghĩ tới những chuyện khác. Cô ta không nói hai lời, vội vàng nắm chặt hai trăm tệ trong tay. Gần đây, cô ta thật sự rất thiếu tiền, không thể duy trì cửa hàng được nữa, hàng hóa cũng đã bán hết sạch nhưng không kiếm được một xu tiền lời, hơn nữa còn phải bù thêm mấy trăm. Mặc dù, Vu Đại Quân không dám oán trách cô ta, nhưng cô ta cảm thấy Vu Đại Quân không còn ân cần với mình như trước kia.

Hiện tại, cô ta lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, không có tiền thì chẳng bằng cái thá gì cả.

Hai trăm tệ này, cô ta sẽ không mua đồ cho bà lão kia rồi. Mọi người đã phân gia, mua cái rắm. Có điều, chuyện cần làm thì vẫn phải làm. Vì thế, cô ta lại bắt đầu giở trò khóc lóc kể lể: "Đại Hải, mẹ nhớ chú sắp điên tới nơi rồi. Chú xem đã lâu như vậy rồi mà chú chưa về quê. Người trong thôn còn tưởng rằng chú và người trong nhà đã xảy ra chuyện gì đấy."

"Bây giờ chú phát tài rồi, người trong thôn đều cho rằng chú không cần người thân nữa, sau lưng đặt điều không ít."

"Muốn nói gì thì kệ họ, tôi không thẹn với lương tâm là được." Vu Đại Hải lại cười: "Chị dâu, rốt cuộc là có chuyện gì thì chị nói thẳng vào vấn đề chính đi."

Cuối cùng, Ngô Quế Hoa cũng không nói lý do vì sao mình tới đây. Nhưng Vu Đại Hải vẫn sắp xếp công việc, buổi chiều cùng cô ta về quê.

Mặc dù, anh đoán được chuyện này có nhiều điểm nghi vấn nhưng dù sao đây cũng là mẹ ruột của anh, không về nhìn xem thì anh không yên tâm.

Mấy hôm nay, Từ Thiên Lam vẫn đang ở chỗ Tần Minh để bàn bạc chuyện quảng cáo, mãi đến chiều mới về đến nhà. Anh chỉ cho rằng mình về quê một lúc rồi sẽ trở về nhà nên không gọi điện thông báo cho cô. Nếu mẹ anh bị bệnh thì anh sẽ đưa bà đi bệnh viện, còn nếu không bệnh thì anh sẽ về nhà luôn, cũng không có vấn đề gì, chờ khi nào trở về thì nói chuyện này với cô sau.

Thực ra, Vu Đại Hải không muốn nói chuyện này cho Từ Thiên Lam, bởi vì hai bên bất hòa nên có nhiều khi không nói ra thì sẽ tốt hơn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.



"Thiên Lam, đây là catalogue những sản phẩm của công ty, em nhìn xem." Từ Thiên Hồng cầm một quyển catalogue đưa cho Từ Thiên Lam.

Bây giờ, Từ Thiên Hồng trông rất sáng sủa, trên người mặc một bộ quần áo lao động gọn gàng, cơ thể cũng béo hơn một chút, làn da cũng trắng hơn. Kỳ thực, cô ấy vốn dĩ có làn da trắng trẻo nhưng bởi vì hàng ngày phải dầm mưa dãi nắng cho nên mới trở lên đen. Thời gian này, cô ấy không phải làm việc ngoài trời cho nên làn da lại trắng trở lại.

Từ Thiên Lam thấy công việc của Từ Thiên Hồng rất tốt, tinh thần cũng thoải mái hơn. Tự đáy lóng, cô rất vui mừng, Tần Minh cũng rất hài lòng với biểu hiện của Từ Thiên Hồng, thường xuyên khen ngợi cô ấy với Từ Thiên Lam.

Nhưng mà, vừa khen chưa được bao lâu thì Từ Thiên Hồng liền mắc sai lầm.

Từ Thiên Lam và Tần Minh cân nhắc rất nhiều sản phẩm. Theo thời gian, mẫu mã sản phẩm càng ngày càng nhiều, danh tiếng cũng tăng lên. Nhưng muốn tiêu thụ tốt hơn thì phải đóng gói trong những túi nhỏ giống như bánh Quế, như vậy người già và trẻ nhỏ đều có thể sử dụng thuận tiện. Việc đóng gói sản phẩm vào những túi nilon nhỏ sẽ đẩy mạnh sản lượng tiêu thụ, hơn nữa giá cả không quá cao cho nên được mọi người rất hoan nghênh, điển hình là mấy thị trấn lân cận buôn bán rất tốt.

Vì vậy, bọn họ quyết định chọn bánh Quế là sản phẩm mang đi quảng cáo. Bọn họ mong rằng mỗi khi khách hàng mua bánh Quế sẽ nghĩ tới công ty của bọn họ và ngược lại.

"Việc lựa chọn một sản phẩn nổi tiếng rất quan trọng." Từ Thiên Lam xé một túi bánh Quế, vừa gặm vừa nói.

Mặc dù, bánh này không phải do cô đích thân làm ra nhưng cô là người cung cấp công thức chế biến. Tần Minh cũng rất chịu khó đầu tư máy móc thiết bị tiên tiến để có thể tạo ra được sản phẩm hoàn hảo nhất. Ở phương diện này, thì Tần Minh sẵn sàng đầu tư.

Tần Minh hai mắt sáng ngời, gật đầu: "Cô nói đúng, chuyện này rất quan trọng."

Hai người bàn bạc công việc xong thì cùng nhau tới nhà ăn của công ty để ăn cơm. Đương nhiên, đi theo bọn họ còn có những nhân viên kỹ thuật nòng cốt, Từ Thiên Hồng, quản lý sản xuất và bộ phận nhân sự.

Sau khi phát hiện ra thái độ làm việc nghiêm túc của Từ Thiên Hồng, Tần Minh liền cực lực bồi dưỡng năng lực cho cô ấy. Hiện tại, Từ Thiên Hồng đã làm việc qua nhiều bộ phận khác nhau.

Nhà máy của Tần Minh đãi ngộ rất tốt, không chỉ tiền lương cao mà đồ ăn của nhà ăn cũng phi thường ngon. Nhà ăn của công ty mời hẳn đầu bếp được học hành bài bản về nấu nướng, không giống như những công ty khác, chỉ tùy tiện tìm đại một người về nấu ăn là xong.

Hơn nữa, đồ ăn cũng rất phong phú, món chay, món mặn kết hợp đầy đủ dinh dưỡng, còn thường xuyên đổi món. Cho nên, công nhân trong nhà máy rất thích ăn cơm ở nhà ăn. Một vài người còn mang về cho cả người nhà của mình, tất nhiên muốn mang về thì phải có phiếu ăn. Công ty dùng hình thức phiếu ăn, mỗi tháng sẽ phát một định mức nhất định đủ cho một người dùng. Nếu ai muốn mang đồ ăn về nhà thì có thể mua thêm phiếu ăn, rất rẻ, chỉ thu tượng trưng một chút tiền, cho nên đồ ăn mang về nhà không hề tốn kém.

Mấy người ăn cơm xong, Từ Thiên Lam liền đi đến ký túc xá của Từ Thiên Hồng.

Ký túc xá được xây dựng ở phía sau nơi sản xuất, mỗi gian phòng có mấy người ở chung. Hiện giờ, Từ Thiên Hồng đã coi như là một lãnh đạo nên được Tần Minh ưu ái sắp xếp cho một gian phòng đơn.

Phòng đơn này cũng chỉ là một gian phòng nhỏ chừng vài mét vuông, có giường, có bàn, còn lại không có thêm cái gì khác.