Chương 91

Tần Tử Huân uống say khướt, sáng hôm sau tỉnh dậy đầu đau như búa bổ. Tần Minh phải đến tình anh ta.

"Trời ạ, cậu uống bao nhiêu vậy?" Tần Minh nhìn những bình rượu trên bàn trà ở phòng khách.

Tần Tử Huân vỗ đầu đi ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt xám xịt, không có một chút tinh thần sáng láng ngày thường: "Không nhiều lắm, tìm tôi có việc gì không?"

Mặc dù mối quan hệ của hai người rất tốt nhưng rất hiếm khi sáng sớm đã tới tìm nhau.

"À, hôm nay, tôi đến miền nam xem tình hình máy móc, đi ủy ban tìm cậu thì tiểu Tang nói cậu còn chưa đi làm nên tôi tới đây tìm." Tần Minh nhìn bộ dáng dáng của Tần Tử Huân, lo lắng hỏi: "Bộ dáng của cậu như thế này là làm sao? Có phải liên quan đến Khởi Lan đúng không? Cậu lại bị cô ấy đá à? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có trêu chọc cô ấy nữa, trên đời này nơi nào mà chả có hoa thơm, sao cứ phải treo cổ trên một cành cây thế?"

Tần Minh nhớ rõ hai ngày trước anh chàng này còn tràn đầy tự tin nói Ngô Khởi Lan còn tình cảm với cậu ta. Vậy mà chưa được mấy ngày đã bị đả kích như vậy.

Tần Tử Huân thật sự cảm thấy bản thân đúng là bị đả kích thật rồi, hơn nữa lại còn cùng một người.

Anh ta bước đi xiêu vẹo ra khỏi phòng ngủ, ngồi lên ghế sô pha, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, tay thì sờ sờ túi quần, nhưng trong đó trống trơn.

"Đây." Tần Minh bật lửa, châm giúp anh ta.

Tần Tử Huân rít một hơi thuốc, sau đó gương mặt tinh xảo bị bao phủ trong từng vòng khói lượn lờ, phảng phất như một bức tranh trừu tượng.

Tần Minh quen biết Tần Tử Huân từ khi còn học đại học. Anh ta cảm thấy, Tần Tử Huân cho dù không dựa vào giá thế mà chỉ dùng gương mặt này cũng có thể hấp dẫn rất nhiều cô gái. Mà sự thật chứng minh, đúng là có không ít cô gái động lòng nhưng Tần Tử Huân đều bỏ qua, không ngó ngàng tới bất cứ ai. Anh ta chỉ coi trọng Ngô Khởi Lan, có điều lại nhận được kết quả này. Tần Minh cảm thấy Tần Tử Huân cũng khá thất bại.

"Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì thế? Không phải đã chia tay dứt khoát rồi sao? Nối lại tình xưa à?" Tần Minh suy đoán.

Tần Tử Huân ánh mắt trống rỗng, tinh thần suy sụp: "Không phải."

Tần Minh nghe xong những lời này cũng không thấy ngạc nhiên. Anh ta đã miễn dịch với tình yêu của hai người này rồi. Tần Minh tự châm cho mình một điếu thuốc, chậm rãi rít hai hơi, mới nói: "Không phải hai người chia tay từ lâu rồi sao?"

Tần Tử Huân tựa lưng vào ghế sô pha, ngửa đầu lên nhìn trần nhà: "Lần này hoàn toàn không phải chia tay."

Còn ở bên này, hai ngày nay Từ Thiên Lam luôn thấy Ngô Khởi Lan sa sút tinh thần, cho nên tới phụ giúp chị ấy làm việc.

"Hai ngày nay chị làm sao thế? Lúc nào cũng ủ rũ?" Từ Thiên Lam ngồi trên ghế sô pha, tùy tiện lật một quyển tạp chí. Đầu năm nay các loại tạp chí đều lưu hành những bức ảnh người đẹp, nhìn khá vui mắt.

"Không có gì, công việc nhiều nên mệt mỏi mà thôi." Ngô Khởi Lan thở dài, dựa vào lưng ghế.

Từ Thiên Lam trăm triệu lần không tin lý do này. Ngô Khởi Lan là một người cuồng công việc. Đợt trước chuẩn bị khai trương chuỗi siêu thị cũng không thấy chị kêu ca. Bây giờ, cửa hàng đã khai trương rồi, mọi thứ cũng đã đi vào quỹ đạo, chị ấy lại kêu mệt?

Nhưng, Từ Thiên Lam không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Khởi Lan.

Ngô Khởi Lan thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Hôm trước.. Chị đi ủy ban thì nhìn thấy chị dâu kia của em."

Trong đầu của Từ Thiên Lam xoay chuyển mấy vòng. Cô suy nghĩ xem bà chị nào sẽ xuất hiện ở ủy ban huyện, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô cũng nhớ tới sự kiện mấy hôm trước: "Ngô Quế Hoa? Cô ta đến ủy ban huyện làm gì?"

"Không biết, có lẽ là đi tìm Tần Tử Huân."



Từ Thiên Lam trợn mắt: "Không phải như em nghĩ chứ?"

Cô nhớ rõ lần trước Tần Tử Huân vì việc xin làm cửa hàng đại lý mà an ủi cô ta mấy câu. Không phải, người ta chỉ mới tươi cười nói với cô ta hai câu, thì cô ta đã muốn trở thành Phi Phi[1] chứ?

Thật sự thì không phải Từ Thiên Lam suy nghĩ quá nhiều, mà do gương mặt kia của Tần Tử Huân quá có lực hấp dẫn.

Ngô Khởi Lan im lặng một chút: "Cô ta nói chủ tịch Tần đối tốt với cô ta nên cô ta tới cảm ơn."

"Thật vậy sao?" Từ Thiên Lam trợn mắt.

Bên này, Tần Minh cũng há hốc miệng, ngơ ngác hỏi: "Cái gì, cái cô Ngô Quế Hoa kia lại đến tìm cậu?"

Tần Tử Huân bất đắc dĩ gật đầu. Anh ta cũng chẳng nhớ rõ người phụ nữ kia tên là gì. Lần đó, anh ta chỉ muốn an ủi đối phương mấy câu để cô ta không làm ầm ĩ nữa. Nhưng trong lúc lơ đãng, anh ta thấy biểu hiện của Ngô Khởi Lan nên nhất thời ấm đầu. Anh ta rất vui sướиɠ khi phát hiện ra điều này nên mới nói với Ngô Quế Hoa thêm hai câu.

"Đúng lúc bị bắt gặp." Xong chuyện, Tần Tử Huân cũng không muốn gặp lại người phụ nữ kia nữa. Mấy lần cô ta tới, anh ta đều bảo Tiểu Tang đuổi cô ta đi. Nhưng hai hôm trước, cô ta lại tới, vừa đúng lúc Ngô Khởi Lan tới ủy ban huyện tìm anh ta.

"Bị bắt gặp?" Tần Minh nói: "Vậy, cậu không giải thích rõ ràng à. Tôi đã nói với cậu đừng có gây chuyện nữa. Một người đàn bà lại nhiều lần đến tìm cậu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đồn thổi, khi đó hình tượng của cậu sẽ ra sao? Ngô Khởi Lan hiểu lần à?"

"Cô ấy chúc tôi hạnh phúc." Tần Tử Huân nở ra một nụ cười thất bại: "Tôi còn không gặp cô ta lần nào, thế mà cô ấy lại chúc phúc tôi. Cậu nói có buồn cười không?"

Nhớ đến gương mặt bình thản chúc phúc của Ngô Khởi Lan, Tần Tử Huân gần như muốn điên lên. Trước đó, anh ta còn tự lừa mình dối người rằng đối phương vẫn còn quan tâm đến mình, thì hiện giờ, Tần Tử Huân đã bị đối phương đả kích đến không còn chút tự tin.

"Haiz, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, không nên tới đây. Cậu đi đến huyện nào mà chả được, biết Ngô Khởi Lan làm việc ở đây, cậu cũng cố tình chuyển công tác tới đây, đồ ngốc cũng nhìn ra tâm tư của cậu. Hai người đã chia tay rồi, cậu còn suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì nữa. Trên đời này nơi nào mà không có hoa thơm."

"Đúng vậy, tôi nên hết hy vọng đi thôi."

* * *

"Cái gì? Cô ta dám có suy nghĩ như vậy sao." Mặc dù, Từ Thiên Lam cảm thấy con người đều bình đẳng với nhau, không có chuyện xứng hay không xứng. Nhưng nhìn tình hình thực tế mà xem, người ta tuấn tú, lịch sự, lại còn là chủ tích huyện, hơn nữa nhìn Tần Tử Huân cũng biết gia thế của anh ta không phải dạng tầm thường. Sao có thể để ý tới một cô gái nông thôn, lại còn đã kết hôn nữa. Ngô Quế Hoa cho rằng bản thân là quốc sắc thiên hương sao?

Hơn nữa, trên đời này không phải ai cũng chỉ quan tâm vẻ bề ngoài!

"Chị biết họ không có quan hệ gì, Tần Tử Huân cũng không phải là người như vậy." Ngô Khởi Lan học cùng trường đại học với Tần Tử Huân bốn năm, cho nên cũng khá hiểu về con người của anh ta. Trước kia, lúc còn học đại học có không ít bạn học nữ viết thư tình cho anh ta, theo đổi anh ta rất nhiệt tình. Bọn họ vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt, tính cách rộng rãi, dịu dàng. Nhưng Tần Tử Huân không hề quan tâm, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng, vô tình. Có cô gái cố ý ngồi đối diện với anh ta ở nhà ăn, anh ta không quan tâm đến thể diện của người con gái đó mà thẳng thừng cầm hộp cơm rời đi.

"Vậy sao chị lại còn nói như vậy?"

"Chị muốn để anh ta hết hy vọng, có điều.." Ngô Khởi Lan dừng lại một lát, nhắm mắt: "Có điều, chị cứ nghĩ bản thân đã quên anh ta rồi, nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối."

**

"Loại người như vậy cậu phải phân rõ ranh giới rõ ràng, đừng dây dưa lằng nhằng. Không được, sau này cô ta còn muốn tới nhà máy của tôi nhập hàng hóa, tôi phải làm gì với cô ta bây giờ? Người ở dưới phân xưởng đã phàn nàn với tôi nhiều lần vì đã cho cô ta nhập mấy thùng hàng. Chuyện này chưa xong thì lại gây thêm phiền toái."

Hiện tại, đơn hàng của công ty Tần Minh chẳng khác nào tuyết rơi mùa đông, anh ta hầu như không bán lẻ, chỉ bán cho những nhà phân phối lớn. Những thương nhân nhập sỉ trực tiếp ký hợp đồng với anh ta. Đơn hàng chủ yếu là từng xe một, không tính theo thùng hàng. Anh ta lại còn phải để một người tới làm việc riêng với cô ta.

"Tô đã bảo Tiểu Tang cảnh cáo cô ta rồi, có lẽ sau này cô ta không dám đến đây nữa."



Tần Minh gật đầu: "Vậy thì tốt. Cậu cũng đừng dày vò bản thân nữa, nên làm gì thì làm đi, chờ tôi đi miền nam về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, đến lúc đó nhất định sẽ quên hết mọi chuyện."

Tần Tử Huân không phải lần đầu tiên chịu đả kích. Anh ta nhớ có lần hai người uống với nhau đến say mèm, uống đến mức phun hết mọi thứ ra. Lúc đó, anh ta vừa khóc vừa cười, phải mất một thời gian tâm trạng mới ổn định được như bây giờ. Lần này ngàn vạn lần đừng có như vậy. May mà lần này, anh ta cũng không hy vọng quá nhiều, nên thất vọng cũng không quá lớn.

Hai người tạm biệt nhau xong, thì Tần Minh liền rời đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tần Tử Huân nhìn điện thoại mất một lúc lâu mới nhấc máy: "Alo."

"Alo, con trai à, gần đây công việc có bận rộn không?"

"Cũng bình thường ạ."

"Vậy hả, vậy khi nào con về nhà, mẹ sẽ làm món thịt kho tàu mà con thích ăn nhất."

"Cuối tuần này đi!"

"Thật không? Được được được, vậy cuối tuần này, nói rồi đấy nhé." Người ở đầu dây bên kia rất vui vẻ.

"Vâng."

Nhận được lời khẳng định, người đầu dây bên kia mới mãn nguyện cúp điện thoại.

**

Từ Thiên Lam tâm trạng nặng nề đi về nhà. Cô biết, tâm trạng của Ngô Khởi Lan hiện tại không tốt lắm nhưng lại không biết khuyên giải đối phương như thế nào. Cô không hiểu, thích một người là cảm giác như thế nào. Kiếp trước, Từ Thiên Lam không có bạn trai, thấy trai đẹp thì cũng chỉ nhìn vui mắt mà thôi, không có bất kỳ ai khiến cho cô nhớ mãi không quên.

Sau khi đi tới nơi này, cô gặp được Vu Đại Hải. Đối phương là một người rất tốt, đối xử với cô rất ân cần. Trong trí nhớ của cô, Vu Đại Hải rất thích chủ nhân thân thể này. Anh ta mất rất nhiều công sức mới kiếm đủ tiền làm lễ hỏi cưới cô.

Mà chủ nhân của thân thể này chỉ bởi vì không muốn người trong thôn đồn thổi lung tung nữa cho nên mới quyết định tìm cho bản thân một lối thoát. Vừa hay, Vu Đại Hải đến thôn bọn họ bán kem, cô ấy thấy anh là người không tệ nên mới đồng ý lấy anh. May mà, cô ấy đã nhìn đúng người.

Có điều, chủ nhân của thân thể này là một người ít nói, không chịu chia sẽ mọi việc với Vu Đại Hải, tính cách lại quá yếu đuối cho nên mới rơi vào kết quả như vậy.

Còn, Vu Đại Hải thì chuyên tâm làm việc kiếm tiền nên hầu như đều ở bên ngoài. Hai người bọn họ thời gian ở chung rất ít. Mỗi lần Từ Thiên Lam nhìn Vu Đại Hải thì đều rất vui, nhưng cô không biết niềm vui này là của cô hay là của chủ nhân thân thể này.

Cô chống cằm dưới mái che nắng suy tư: "Rốt cuộc, thích hay là không thích? Thích là cảm giác gì?"

Nghĩ tới tình yêu dây dưa không rõ giữa Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân, cô rùng mình một cái: "Như thế này vẫn là tốt nhất."

"Cái gì tốt nhất?" Công trình trung tâm thương mại tiến hành rất thuận lợi, cho nên Vu Đại Hải cũng không quá bận bịu. Anh quyết định về sớm một chút. Anh mới vừa từ phòng tắm đi ra, trên tay bưng một đĩa nho đặt lên bàn.

Từ Thiên Lam thuận tay ngắt một quả: "Mái che nắng này rất tốt, ha ha, ưm, quả này ăn rất ngọt."

"Tất nhiên, anh làm mà. Chờ sau này, chúng ta có nhà của mình, anh sẽ làm một cái mái che thật lớn ở trong sân, trồng thêm cây nho, cho nó trèo lên mái. Như vậy vừa có thể che nắng vừa có quả nho ăn." Vu Đại Hải khoa tay múa chân miêu tả giàn nho: "Sau đó, chúng ta trồng thêm hai cây đại thụ ở bên cạnh, treo xích đu cho hai con gái chơi, cũng đỡ buồn chán."

Từ Thiên Lam tưởng tượng ra bức tranh mà Vu Đại Hải miêu tả, không tự giác nở nụ cười. Cô nghĩ thầm, như vậy cũng khá tốt.