Từ Thiên Lam không biết từ chỗ nào tìm được cái bình thủy tinh nhỏ, sau đó đem hai nghìn tệ cuộn thành một cục, nhét vào trong bình. Cô xoay người vừa nghĩ, cái bình đã được bỏ vào trong không gian.
Từ Thiên Lam xoay người, ở trên khuôn mặt mịn màng của hai cô con gái hôn mỗi bé một cái, hưng phấn nói: "A, phát tài rồi, hôm nay mẹ sẽ làm một bàn đồ ăn cho các con!"
Thật ra, không phải kiếp trước Từ Thiên Lam chưa cầm qua số tiền lớn như vậy, ngược lại, kiếp trước ba mẹ của cô có rất nhiều tiền, ngay cả chuyện chữa bệnh cho cô, cũng không ảnh hưởng đến tài chính trong nhà. Nhưng Từ Thiên Lam không đem số tiền đó để trong lòng. Cô thường xuyên ở nhà, cơ hội tiêu tiền cũng không nhiều lắm, cho nên cô mới không có khái niệm về tiền bạc.
Có điều, khi xuyên tới nơi này, Từ Thiên Lam mới cảm nhận được tầm quan trọng của đồng tiền. Không có tiền thì ngay cả cái bánh bao cũng không dám ăn, hai đứa nhỏ chỉ có da bọc xương, cô không thích cảm giác chỉ có thể lo lắng suông này.
Từ Thiên Lam ôm hai đứa nhỏ đi tới chợ bán thức ăn ở gần nhà, không kiêng nể gì mà mua sắm một phen, sau một lúc liền xách theo một đống gà, vịt, thịt, cá trở về, còn nhỏ giọng nói: "Vậy mà mới tiêu hết có ba mươi tệ."
Khiến cho bác gái đang mua đồ bên cạnh liếc nhìn cô một cái.
Về đến nhà, cô bắc nồi cơm trước, sau đó làm đồ ăn. Cô lên kế hoạch sử dụng số tiền này như thế nào. Từ Thiên Lam không phải chỉ biết bo bo giữ tiền, cô hiểu được đạo lý tiền sinh ra tiền.
Có nên mở cửa hàng?
Từ Thiên Lam lắc đầu, thứ nhất là cô không có kinh nghiệm trọng chuyện này, thứ hai là cô mới chuyển từ nông thôn ra chưa được bao lâu, không hiểu biết gì về những khu vực xung quanh. Nếu cô mở cửa hàng, không kiếm được tiền còn đỡ, một khi kiếm được tiền sẽ khiến cho một số người ganh ghét tìm tới gây chuyện, đến lúc đó phải xử lý như thế nào, cô không có mối quan hệ nào ở đây.
Từ Thiên Lam chỉ quen biết mỗi Ngô Khởi Lan, quan hệ của cả hai cũng không tồi, hay là "đào" chị ấy tới làm cùng?
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại đều không có khả năng. Người ta đang là giám đốc một cửa hàng quốc doanh, chạy tới nơi này làm cái gì chứ? Đầu năm nay, số người dám mạo hiểm kinh doanh thật sự rất ít.
Haiz, trong tay cô có rất nhiều công thức, chẳng lẽ chỉ có thể bán đi à?
Buổi tối, Từ Thiên Lam để hai đứa nhỏ ăn cơm trước, sau đó dỗ chúng đi ngủ. Từ ngày Vu Đại Hải nhận công trình kia xong, thì mỗi ngày đều rất bận rộn. Anh rất coi trọng công trình đầu tiên của mình, mỗi ngày đều trở về rất muộn.
Không biết qua bao lâu, Từ Thiên Lam chống khuỷu tay trên bàn cơm, trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng hát của Vu Đại Hải.
Sau khi tan làm, Vu Đại Hải vừa hát vừa đi về nhà. Mấy hôm nay, công việc tiến triển rất thuận lợi, làm xong sớm sẽ sớm có tiền. Công việc lần này là việc lớn, nhất định có thể lấy được không ít tiền, cho nên mọi người đều rất nhiệt tình.
Bởi vậy, mấy hôm nay, Vu Đại Hải trở về rất muộn, hầu như trời chưa tối thì chưa về nhà.
Từ rất xa, Vu Đại Hải đã nhìn thấy ánh đèn sáng trong phòng. Anh biết Từ Thiên Lam vẫn đang chờ mình về ăn cơm, trong lòng vừa ấm áp, lại vừa đau lòng, vợ anh quá vất vả, cho nên vừa bước vào phòng, anh liền nói: "Không phải anh đã nói với em là đừng chờ anh rồi à, ăn trước đi, mấy ngày này anh không về sớm được."
Nói xong, Vu Đại Hải nhìn món ăn trên bàn còn phong phú hơn nhiều so với cơm tết, anh kinh ngạc hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Vu Đại Hải suy nghĩ, chẳng lẽ anh đã quên mất ngày sinh nhật của vợ rồi sao? Không đúng, vợ anh sinh nhật ngày mùng một tháng Chạp mà, anh nhớ rất rõ!
"Hay là sinh nhật của anh?" Vu Đại Hải đoán.
"Ngày sinh của mình mà anh cũng không nhớ rõ à?" Từ Thiên Lam hỏi ngược lại.
"Thật à?"
"Giả!"
Vu Đại Hải rửa sạch tay, tiếp nhận bát cơm vợ đưa cho, vừa ăn vừa hỏi: "Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lúc này, Từ Thiên Lam mới không che dấu được hưng phấn, nói: "Em kiếm được rất nhiều tiền!"
"Không phải bánh ngọt của em vẫn luôn bán lấy tiền à?"
"Lần này nhiều hơn, có một nhà máy mua công thức làm bánh của em!"
"Bao nhiêu?"
Từ Thiên Lam vươn hai ngón tay.
"Hai trăm tệ à?"
Từ Thiên Lam trợn trắng mắt, ngửa người ra phía sau, đột nhiên nhớ tới chiếc ghế đang ngồi không có chỗ tựa, vội vàng đứng lên.
"A! Mau đứng lên kẻo ngã, em nghĩ mình đang ngồi ghế dựa à? Dựa ra phía sau còn không bị ngã à?" Vu Đại Hải bị dọa, vội vàng vươn tay đỡ cô dậy.
"Ghế hỏng rồi, thực sự hỏng rồi, à đúng rồi, em đang nói tới đâu?"
Vu Đại Hải cũng vươn hai ngón tay: "Hai."
Từ Thiên Lam gập mấy ngón tay của anh lại: "Hừ, anh mới hai ấy!"
"Em hỏi anh xong lại còn mắng anh, rốt cuộc là bao nhiêu? Không phải là hai nghìn tệ chứ?" Vu Đại Hải vừa ăn vừa nói. Lúc trước còn làm ở đội xây dựng của chú Lục, hai nghìn tệ anh phải làm trong vòng một năm, cho nên anh cũng chỉ đoán bừa mà thôi.
Từ Thiên Lam dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Vu Đại Hải: "Đúng thế."
Vu Đại Hải mở to đôi mắt, không thể tin được, ngơ ngác nói: "Không thể nào."
Trong lúc nhất thời, anh quên cả ăn cơm, Từ Thiên Lam đẩy anh một cái: "Không đến mức ấy chứ?"
Vu Đại Hải bưng bát tiếp tục và cơm, ăn xong liền đặt bát xuống, đột nhiên ôm lấy Từ Thiên Lam: "A, phát tài rồi!"
Từ Thiên Lam hoảng sợ, hung hăng đấm anh hai cái: "Tự nhiên thần kinh cái gì, đánh thức con bây giờ." Cô nhìn vào trong, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ say, không bị đánh thức.
Vu Đại Hải rụt cổ lại, nhanh chóng đặt Từ Thiên Lam xuống.
Tiếp theo, Từ Thiên Lam liền bàn bạc với Vu Đại Hải nên dùng số tiền này như thế nào. Cô đề nghị anh nên mở một phòng làm việc.
"Phòng làm việc gì cơ?" Vu Đại Hải không hiểu gì cả.
Từ Thiên Lam đột nhiên nhớ ra, hiện tại chưa có khái niện này: "À, đó là văn phòng, tại đó khách hàng có thể dễ dàng tìm đến anh, cũng có thể nhận nhiều đơn đặt hàng hơn."
"À, anh mở văn phòng để làm gì. Hàng ngày, bọn anh đều đến chợ lao động đợi việc, mọi người trong thị trấn cần tìm lao động cũng đều đến đây, anh mở văn phòng làm cái gì?" Vu Đại Hải cười nói: "Anh thấy, không bằng em dùng số tiền này mở một cửa hàng, sau đó thuê người tới làm, như vậy em cũng không cần vất vả chạy tới chạy lui nữa."
Từ Thiên Lam lắc đầu, gạt bỏ, cô biết Vu Đại Hải sợ cô vất vả, nhưng hiện tại mở cửa hàng cũng không thích hợp: "Để em đi tìm chị Ngô bàn bạc đã."
Đúng là dạo trước cô cũng hơi vất vả, một ngày phải làm ba loại bánh, còn may hai con gái đều ngoan ngoãn, không khiến cô phải lo lắng, bằng không cô thực sự không làm hết được mọi việc.
Giám đốc Tần mua công thức là bánh cũng là chuyện tốt đối với cô. Không chỉ giúp cô có được một số tiền, mà sau này mở cửa hàng cũng có thể trực tiếp nhập hàng từ nhà máy của anh ta. Anh ấy còn đồng ý để giá thấp nhất cho cô.
Hai vợ chồng bàn bạc với nhau một lúc, rồi rửa mặt đi ngủ.
* * *
Nhà máy của Tần Minh ở thị trấn Lưu Vân. Thị trấn này rất gần với thị trấn Thanh Vân, ngồi xe cũng chỉ mất hơn ba mươi phút. Nhưng thị trấn này sầm uất hơn thị trấn Thanh Vân, kinh tế phát triển hơn một chút.
Tại nhà máy sản xuất bánh ngọt Tần Minh.
Người phụ trách sản xuất đem hai loại bánh ngọt tới văn phòng của Tần Minh.
"Ồ, bánh mới ra lò rồi à?" Tần Minh nhìn chiếc bánh giống như đúc bánh Từ Thiên Lam làm ra, rất cao hứng. Anh ta cầm một miếng bánh màu vàng lên nếm thử: "Ừm, không tệ, mùi vị giống nhau."
"Xem anh nói kìa, chúng ta cẩn thận làm đúng theo công thức, sao lại không giống nhau!" Người phụ trách sản xuất vẻ mặt hơi do dự, như có chuyện muốn nói.
"Lão Cố, có chuyện gì à?"
Người được gọi là "lão Cố" chính là người phụ trách sản xuất, ông ta cau mày nói: "Giám đốc, anh đừng trách tôi lắm chuyện. Hai loại bánh này đều ăn rất ngon, khẳng định được khách hàng hoan nghênh. Nhưng tôi nghe bên bộ phận kế hoạch vật tư nói, anh muốn đóng gói hai loại bánh này thành những gói nhỏ, còn là loại plastic nhập khẩu từ nước ngoài về. Như vậy, chẳng những chi phí đóng gói sẽ tăng lên, mà chi phí đầu tư cũng tăng nhiều, có khả năng?"
Ông ta không nói câu tiếp theo, nhưng Tần Minh cũng hiểu rõ ý của ông ta. Tần Minh biết ông ta thật sự quan tâm đến nhà máy, cho nên thần bí nói: "Ý tưởng này là do một cao nhân chỉ cho tôi, nhất định sẽ không sai, được rồi, ông nhanh quay trở lại làm việc đi. Tôi đã bảo với bên bộ phận kế hoạch vật tư và bên bộ phận thị trường đẩy mạnh giới thiệu hai loại bánh này. Bên thị trường nói qua mấy ngày sẽ có đơn đặt hàng."
Vừa mới đuổi được người quản lý bộ phận sản xuất hết lòng vì công việc, thì lại phải tiếp đón một người bạn học cũ, người bạn học này cũng họ Tần, tên là Tần Tử Huân.