Tần Chí Quân nhìn Cố Uyển, mấp máy môi, nhất thời nói không nên lời.
Anh đúng là từng nói rằng không muốn cưới cô, liên luỵ cô, nhưng vừa rồi, đã ôm nhau như thế...
Đối với Cố Uyển mà nói, điều quan trọng gấp trăm nghìn lần so với việc bị Tần Chí Quân ôm như thế chính là cô có thể sẽ trở nên người không ra người, yêu không ra yêu. Việc cấp bách nhất trong lúc này chính là về xem coi màu sắc của vết bớt có trở nên đậm hơn không.
Cô không phải thực sự bị tuột huyết áp nên khẽ uống vài ngụm nước đường, xử lý nỗi xấu hổ quẫn bách trong lòng một phen, thấy anh dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi, cô đứng dậy cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Em biết rồi, vậy em về đây."
Sắc mặt của Tần Chí Quân nhất thời cứng đờ lại.
Cô đã biết chuyện gì...
Ý là biết sau này sẽ mang theo kẹo khi ra ngoài, hay là đã chấp nhận việc anh không cưới cô.
Khi nghĩ đến điều sau thì trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy nặng trĩu.
Người đã đi rồi, nhưng trong phòng vẫn còn đọng lại mùi hương ấm áp mà anh đã ngửi thấy trên người của cô vừa nãy, anh không biết mình đã bị làm sao, nếu cô thực sự không kết hôn thì chẳng phải vừa đúng với ý muốn của anh sao?
Anh khẽ siết nắm tay lại để che đi nỗi mất mát nhàn nhạt trong đáy lòng.
Cố Uyển trở về phòng mình, sau khi đóng chặt cửa và cửa sổ lại thì cởϊ áσ quần ra, dải vải quấn ngực thực sự quấn quá chặt, sau khi cởi bỏ từng vòng ra thì làn da mềm mại bị hằn lên những vết đỏ.
Chỉ đành đợi những vết hằn thuyên giảm đi thì mới có thể xác định được sự thay đổi của vết bớt, mặc dù đang là mùa hè nóng nực và cũng đang ở trong phòng mình, nhưng Cố Uyển luôn cảm thấy khoả thân rất xấu hổ, thế là đặt dải vải sang một bên, mặc áσ ɭóŧ rồi mặc quần áo vào.
Chỉ là thường xuyên mặc những bộ quần áo rộng rãi, lúc này đến phần ngực thì chỉ có thể cố gắng kéo xuống, áσ ɭóŧ vốn không thể che được gì, chiếc áo mùa hè mỏng manh ôm chặt trên người, Cố Uyển cảm thấy cũng xấu hổ như không mặc áo quần vậy.
Xem ra ngoài việc siết ngực lại thì trong mùa thu và mùa đông năm nay vẫn phải nghĩ cách làm hai bộ quần áo mới rộng rãi hơn.
Chờ đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ thì vết đỏ do dải vải hằn ra mới biến mất, cô cởϊ áσ quần ra để xem vết bớt hồ ly to bằng móng tay, làn da trắng ngần cộng với hồ ly màu hồng nhạt, đã khác với màu sắc xen lẫn màu trắng với màu hồng đã nhìn thấy trong tối qua.
Cố Uyển mừng rỡ đến mức vừa cười vừa chảy nước mắt, nhìn vết bớt hồ ly màu hồng trên người mình cũng cảm nhận được một vẻ đẹp nào đó, không còn giống như thứ gì đó có thể chui con quỷ quái gớm ghiếc ra nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Cô cẩn thận thắt dải vải lại, mặc áo quần đàng hoàng, lau nước mắt trên mặt đi rồi nở ra một nụ cười tươi tắn.
Cô đoán không sai, Tần Chí Quân thực sự có ích trong việc giúp cô dung hợp vào huyết mạch của tộc Hồ.
Mà ba mẹ đã cùng ba mẹ của Tần Chí Quân bàn bạc rằng để họ nửa năm sau mới kết hôn, kể từ khi phát hiện ra sự bất thường của cơ thể đến việc nhìn thấy ký ức truyền thừa, nỗi hoảng sợ đè ép đến cô không thể thở được đã tan biến trong giờ phút này, cả người đã nhẹ nhõm hẳn.
Chỉ cần thường đi tới nhà họ Tần, nửa năm sau có thể kết hôn với Tần Chí Quân thì mọi thứ cũng sẽ tốt đẹp.
Cô bước ra khỏi phòng mình và bắt gặp Vương Thuỷ Anh mới đưa Ngưu Ngưu từ bên ngoài trở về.
Vương Thuỷ Anh vốn định trở về phòng mình, sau khi đi được vài bước thì quay lại nhìn chằm chằm Cố Uyển một hồi, bỗng nhiên duỗi tay phải ra véo má của Cố Uyển một cái, Cố Uyển theo bản năng che má của mình lại.
Sự tiếp xúc mượt mà giữa các ngón tay khiến cho Vương Thuỷ Anh hai mắt sáng ngời, chậc lưỡi nói: "Tiểu Uyển à, sao chị cảm thấy gần đây em đã trở nên trắng hơn rất nhiều, chúng ta ngày nào cũng làm công việc giống nhau, ăn đồ như nhau, tại sao da của chị lại xỉn màu thô ráp, còn khuôn mặt của em thì mịn màng hơn cả khuôn mặt của Ngưu Ngưu nhà chị."
Cố Uyển mềm dẻo nói: "Da của chị dâu cũng rất tốt mà."
Vương Thuỷ Anh cười tít mắt, chưa kể chị đã gả vào đây ba năm rồi, đứa em dâu này đúng là gái lớn nhiều thay đổi, thậm chí đến giọng nói này cũng khiến cho đàn ông nghe đến trái tim tê dại.
Khi nghĩ đến cuộc hôn nhân do ba mẹ chồng sắp đặt cho em ấy thì trong lòng lại cảm thấy tiếc thay cho Cố Uyển.
Vào lúc chín giờ hơn, sau khi Tần Hiểu Muội đem quần áo về nhà phơi khô thì cầm đôi giày vải đã làm được một nửa đến tìm Cố Uyển.
Hai cô gái được sinh ra trong cùng một năm nên từ nhỏ đã thân thiết với nhau, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì sẽ ngồi chung với nhau.
Cố Uyển vẫn đang thêu miếng đệm giày, mẹ của cô đã chuẩn bị cho cô rất nhiều miếng đệm giày trống, công việc này rất có thể phải mất một khoảng thời gian.
Tần Hiểu Muội nghĩ đến những lời nói liên quan đến cuộc hôn nhân của anh cả mà mình đã nghe thấy trong hai ngày nay, thỉnh thoảng sẽ mang giày đến gặp Cố Uyển.
Ngay từ cái đêm bà mối do nhà họ Triệu nhờ đến nói cuộc hôn nhân không được tính thì cô ấy đã ở trong phòng mình nghe thấy chú thím nhà họ Cố nói rằng muốn Tiểu Uyển kết hôn với anh cả của mình, hôm qua lại nghe thấy lời nói của ba mẹ, hình như anh cả không đồng ý, nói rằng không muốn làm liên luỵ đến người ta.
Cô ấy và Tiểu Uyển từ nhỏ đã giống như hai chị em, nếu Tiểu Uyển trở thành chị dâu của mình thì cô ấy chắc chắn sẽ rất thích.
Chỉ là nghe ý của ba mẹ nói rằng chân của anh cả rất khó chữa lành, về sau đi đứng cũng sẽ hơi khập khiễng, lại sợ rằng Tiểu Uyển sẽ cảm thấy uất ức trong lòng.
Một mặt thì cảm thấy rất vui khi người bạn thân nhất thực sự sẽ trở thành người một nhà, mặt khác thì lại cảm thấy tình hình hiện giờ của anh cả sẽ làm khổ người bạn. Thực ra nếu chân của anh cả chỉ hơi khập khiễng, cùng lắm là không thể tiếp tục ở lại quân đội, còn về phần sinh hoạt thì cũng không tệ đến đâu.
Tần Hiểu Muội cực kỳ tôn trọng anh cả của mình, cảm thấy anh cả là người anh trai tuyệt nhất, chín chắn, xuất sắc, trông đẹp trai và đối xử tốt với người nhà.
Nghe ba mẹ nói rằng chú Cố vẫn sẽ cho Tiểu Uyển kết hôn với anh cả vào nửa năm sau, cô ấy rất muốn hỏi Tiểu Uyển có suy nghĩ gì ở trong lòng, liệu có cảm thấy uất ức hay không.
Khi nghĩ đến đây thì cô ấy dò xét hỏi: "Tiểu Uyển, hôm đó mình nghe chú Cố nói với ba mẹ mình rằng muốn cậu kết hôn với anh cả của mình, cậu có biết chuyện này không?"
Cố Uyển gật đầu: "Ba mẹ mình đã nói với mình rồi."
Tần Hiểu Muội thấy Cố Uyển đã biết chuyện này, mà trên mặt không chút kháng cự hay sầu não gì cả, cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cũng là tình nghĩa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mặc dù trọng lượng của Cố Uyển ở trong lòng cô ấy không bằng anh cả nhà mình, nhưng cô ấy cũng không muốn giấu cô gì cả, cẩn thận hỏi: "Chú Cố có nói với cậu rằng chân của anh cả mình có thể sẽ không thể hồi phục hoàn toàn, sau này chắc chắn không thể ở lại quân đội nữa."
Hơn nữa, mẹ của cô ấy còn khóc vài trận, sau đó khẽ gật đầu.
Tần Hiểu Muội yên lòng khi thấy cô cũng biết chuyện này, cô ấy thực sự lo rằng chú Cố và thím Cố đã giấu Tiểu Uyển, đợi đến khi Tiểu Uyển gả qua thì sẽ oán trách, một bên là anh ruột, một bên là bạn thân, cô ấy không muốn nhìn thấy ai trong họ phải buồn bã.
Cô ấy nhìn vào trong nhà rồi cúi đầu thấp giọng hỏi: "Vậy cậu có suy nghĩ gì, thực sự đồng ý gả cho anh cả của mình sao?"
Cố Uyển tất nhiên là rất đồng ý rồi, khoé miệng nở ra một nụ cười rồi ngượng ngùng cúi đầu xuống thêu miếng đệm giày của mình, Tần Hiểu Muội thấy dáng vẻ này của cô là biết cô đồng ý, cô ấy vui mừng khôn xiết, dùng khuỷu tay đυ.ng nhẹ vào cánh tay của Cố Uyển, nhỏ giọng đùa cợt rằng: "Vậy sau này cậu chính là chị dâu của mình đấy."
Dứt lời, cô ấy còn cố tình ghé vào bên tai của Cố Uyển gọi một tiếng chị dâu.