chương 51

Anh cảm thấy được hơi thở của anh và Cố Uyển xen lẫn nhau, cực kỳ triền miên. Tới lại gần hơn, anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng và ấm áp giống như mùi hương anh đã từng ngửi thấy khi cô ngã vào trong vòng tay lần đó. Tim anh đập như sắp phát điên tới nơi rồi, đập như trống dồn bên tai khiến cho giờ phút này anh còn có thể suy nghĩ không biết Cố Uyển có nghe thấy được hay không.

Anh không biết mình đã phải cố gắng bao nhiêu để kiềm chế ý nghĩ điên cuồng muốn chiếm giữ lấy đôi môi đỏ mọng ấy, không được khinh bạc cô, không được khiến cho cô sợ hãi.

Một lúc sau, anh thấp giọng nói: “Uyển Uyển, nếu như em muốn lên núi thì đợi mấy ngày nữa chân anh hồi phục tốt hơn đã rồi anh sẽ đi cùng em. Em nhớ không được đi một mình nghe chưa?” Thanh âm khàn khàn như bị mắc ở cổ họng cho nên câu nói kia giống như đang nỉ non.

Được chứ, như thế nào cũng được vì bây giờ chỉ cần Tần Chí Quân có thể cách xa cô một chút là được.

Sao Tần Chí Quân có thể như vậy được, trông giống như anh đã thay đổi thành một người khác. Đột nhiên, lúc này trực giác của tộc Hồ dùng tốt hơn hẳn.

Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh như sắp vọt ra khỏi l*иg ngực tới nơi vậy. Trong mắt cô hơi ướt nước, thanh âm mềm mại như sắp khóc: “Anh...Anh tránh xa em ra một chút.”

Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống liên tục. Trông Cố Uyển như vậy khiến cho anh muốn bắt nạt cô.

Thế nhưng anh không nỡ.

Cuối cùng, anh cũng lùi về phía sau như mong muốn của cô. Trông Cố Uyển dựa vào bức tường phía sau anh giống như con cá mắc cạn cuối cùng cũng được thở vậy.

Anh vất vả dời tầm mắt của mình đi nhưng khi ánh mắt anh không còn nhìn về phía Cố Uyển nữa thì những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn. Anh ngửi được mùi hương ấm áp trên người cô lại càng thơm hơn.

Tần Chí Quân cảm thấy người mình nóng đến phát điên rồi, máu nóng toàn thân có xu thế dồn về một chỗ nào đó, trên mặt anh lại càng nóng hơn.

Cuối cùng anh buông tay dựa vào trên tường ra rồi lui về phía sau vài bước để cố gắng làm cho sắc mặt mình trở về bình thường và quay về cạnh bàn. Anh cầm một chén trà nóng lên rồi quay lưng về phía Cố Uyển làm một hơi hết nửa chén.

Khả năng tự chủ của anh như thể tan vỡ hết trước mặt Cố Uyển vậy.

Sau khi xoa dịu được cơn kích động đang lan tràn trong hạ thể, anh cầm túi kẹo to ở trên bàn đưa cho Cố Uyển: “Lát nữa em mang nó về cùng với ống mạch nha ở ngoài kia đi.”

Sở dĩ tối hôm qua anh không đưa là vì sợ cuối cùng mấy thứ đồ đó lại không nằm ở trong tay cô. Trở về được mấy hôm, anh cũng hiểu được một chút ít về nếp sống của nhà họ Cố. Thím Phượng Tiên hay phải tới Đại Thanh để giặt đồ, chú Cố dành phần lớn thời gian cho việc đồng áng, Cố Siêu không làm gì mấy mà chỉ thích ra ngoài đi chơi còn chị dâu Tiểu Uyển mang theo Ngưu Ngưu đi khắp nơi.

Cố Uyển lắc đầu: “Em thật sự không cần đâu, anh cứ để ở nhà cho thím dùng đãi khách hay là tặng quà cũng rất có thể diện chứ để em ăn rất lãng phí.”

Giọng nói của cô khác với vẻ dịu dàng thường ngày còn có thêm hai phần quyến rũ không rõ. Thanh âm câu người khiến cho ngón chân của Tần Chí Quân ẩn trong giày cong lên muốn nghiêng người sát về phía cô.

Ngón chân cong chặt nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thanh âm khàn đi, anh nói: “Anh mua cho em, nếu như em không ăn mới là lãng phí.”

Anh nuốt những lời nói kia lại, cô nhóc mềm mại và đáng yêu như vậy thường bảo với anh rằng mình giống như một con búp bê tinh xảo cần phải che chở trong lòng bàn tay thật cẩn thận.

Hai bên tại anh đỏ lên, quá mức mơ hồ rồi, rõ ràng anh là người có tính cách nghiêm túc như vậy nhưng lại biến thành như thế này khi nhìn thấy Cố Uyển.

Đột nhiên trái tim Cố Uyển như thắt lại, cô cảm thấy dường mình sắp phát bệnh nhưng rõ ràng anh đã tránh ra rồi mà.