chương 45

Nghe xong, nhân viên bán hàng cười nói: “Sự khác biệt giữa hai cỡ cũng không lớn lắm. Anh nói cũng có lý, nếu như lớn hơn một chút thì dễ xử lý còn nếu nhỏ thì sẽ khá rắc rối.”

Có thể bán được một cách yên ổn thì tốt, cô ta cũng chẳng muốn phải đổi hàng cho người ta.

Cuối cùng Tần Chí Quân quyết định lấy cỡ vừa, anh cầm váy xong thì nhớ tới Cố Uyển hay đi giày vải nên anh muốn tới quầy chọn cho cô một đôi dép tinh tế. Thế nhưng anh cũng không biết rõ là cỡ nào vì giày không giống như quần áo, chỉ cần rộng hơn một chút đã rất khó đeo rồi.

Chu Tĩnh trông anh trở lại với túi lớn túi nhỏ, anh ta thấy hơi tò mò anh đã mua những gì. Anh ta hỏi Tần Chí Quân nhưng anh chỉ cười rồi nói rằng tùy tiện mua một chút đồ chứ không nói rõ là mua gì.

Vì đi tới cửa hàng bách hóa nên thời gian hơi bị trễ, lúc trở về thôn Thanh Hồ cũng đã bảy giờ. Lâm Xuân Hoa không ở nhà, Tần Chí Hoa nói rằng bọn họ đã hâm đồ ăn cho anh ở trong nồi nên anh đi vào trong bếp đã nhìn thấy ngoại trừ khoai tây xé sợi còn có nửa bát lớn gà kho cốm.

Anh cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng mẹ anh mua để tiếp đãi Chu Tĩnh. Sau khi hai người ăn cơm xong, Chu Tĩnh còn phải tới nhà họ Cố, anh suy nghĩ một lúc rồi gọi anh ta: “Cậu đợi tôi một chút, lát nữa tôi sẽ tới nhà chú Cố với cậu cũng tiện đường xem nhà cậu đang ở trông như thế nào.”

Chu Tĩnh: “ …”

Anh ta tới đây lâu như vậy mà tới hôm nay người này mới muốn xem nơi anh ta đang sống .

Chờ Tần Chí Quân đi từ trong phòng đi ra, Chu Tĩnh nhìn thấy trong tay anh xách theo hai cái túi to từ buổi sáng ở cửa hàng bách hóa thì hiểu ra.

Hóa ra cố ý đi một chuyến tới cửa hàng bách hóa là muốn mua một ít đồ cho Cố Uyển.

Đang ngồi hóng mát ở trong sân, Chúc Phượng Tiên cảm thấy kinh ngạc khi trông thấy Tần Chí Quân và Chu Tĩnh cùng nhau tới nhà vì từ khi Tần Chí Quân trở về, anh rất ít khi ra ngoài do chân bị thương.

Bà vui mừng đón người vào trong nhà ngồi. Trông thấy anh không đeo nạng thì hỏi: “Chí Quân à, chân của cháu khỏi rồi sao.

Bà đang định bưng chén vào nhà để lấy lá trà, Tần Chí Quân vội ngăn lại: “Thím đừng khách sáo, không cần pha trà đâu ạ. Hôm nay cháu đi tỉnh, tiện đường ghé vào cửa hàng bách hóa mua cho thím và Cố Uyển một ít đồ. Sau khi đưa đồ tới đây xong, cháu sẽ về ngay.”

Nói xong, anh đem một túi to chứa một cân kẹo bơ đặt ở trên bàn: “Cái này được sản xuất ở Thượng Hải, cháu nghe nói cũng không tệ. Thím cứ đặt ở trong nhà làm đồ ăn vặt nhé.”

Vừa nghe đó là hàng hóa ở Thượng Hải, sao Chúc Phượng Tiên có thể nhận ngay được vì năm nay giá đường rất đắt mà một năm cũng chỉ được cung cấp một ít phiếu đường nên số đường trắng được dùng trong nhà cũng không dám mua nhiều. Vì thế nào dám ăn thứ đắt đỏ như vậy được nên phải để cho Tần Chí Quân lấy lại.

Sao Tần Chí Quân có thể cầm lại được nên anh hỏi Chúc Phượng Tiên trước xem Cố Uyển có ở nhà không.

“Có ở nhà đấy, con bé đang ở trong phòng. Để thím đi gọi con bé giúp cháu.”

Nói xong, bà đi gõ cửa phòng Cố Uyển. Thực ra, Cố Uyển đã nghe thấy thanh âm của Tần Chí quân từ lâu nên khi nghe thấy Chúc Phượng Tiên gọi, cô đã đi ra ngay.

Tuy nhiên cô cũng không dám gần gũi với Tần Chí Quân quá mức nên chỉ gọi một tiếng anh Tần từ xa. Cô cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng, nghe qua trông dịu dàng và hợp lòng người khiến trong lòng anh cảm thấy run rẩy không chịu nổi giống như có thứ gì đó gõ vào trái tim.

Cô nhóc trông mềm mại và dễ xấu hổ như thế, vậy mà hôm qua lại dám nói với Triệu Quyên rằng cô là vợ chưa cưới của anh, lúc đó trông cô giống như con mèo con giơ móng vuốt ra. Trên mặt của Tần Chí Quân lộ ra vẻ cưng chiều.

Trông Cố Uyển như vậy khiến cho anh nghĩ muốn biến cô thật nhỏ để giấu vào trong túi, không muốn cho bất cứ ai ở bên ngoài nhìn thấy ví dụ như Chu Tĩnh ở bên cạnh.

Biết cô ngại ngùng nên anh cũng không tiến lên trước mặt Chúc Phượng Tiên và Chu Tĩnh nữa mà chỉ giơ túi to trong tay lên rồi nói: “Hôm nay anh đi lên tỉnh, tiện đường mua luôn cho em một chiếc váy. Em thử xem chiếc váy này có hợp không”

Cố Uyển sững sỡ ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không ngờ anh lại đến đây vì lý do này.

Trông thấy biểu cảm của cô, Tần Chí Quân hơi nhíu mày nhưng anh chỉ đặt chiếc túi đựng váy ở trên chiếc bàn vuông rồi nói với Chúc Phượng Tiên: “Cũng không còn sớm nữa. Thím, cháu về trước đây.”

Cố Uyển đứng ở trước cửa phòng mình, khi Tần Chí Quân đi qua bên người cô, khoảng cách giữa hai người chưa tới hai mét khiến cho mặt của cô khẽ đỏ lên và lùi về phía sau một bước.

Ý cười trên mặt Tần Chí Quân càng sâu hơn. Anh chào tạm biệt xong rồi bước ra ngoài.

Chúc Phượng Tiên lịch sự tiễn người ra tận ngoài sân xa mấy mét mới quay trở về.

Chu Tĩnh không nói gì, anh có đến xem nơi anh ta đang ở đâu chứ?