chương 37

Tần Chí Quân nhìn Chu Tĩnh nghe xong lời này thì sửng sốt, bèn nói với Tần Hiểu Muội đứng bên cạnh: "Uyển Uyển bị tụt huyết áp, người choáng váng. Em dìu cô ấy về về ăn chút ngọt rồi nghỉ ngơi một lát đi. Chỗ sân phơi này cứ để anh trông trước là được."

Mặc dù anh muốn mượn cơ hội này để tiện đường triệt đi suy nghĩ trong đầu Chu Tĩnh, nhưng danh dự của Cố Uyển vẫn quan trọng hơn. Anh đã nói về hôn sự rồi thì Chu su Tĩnh cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều hơn nữa.

"Chậc, chậc. Được ạ!" Tần Hiểu Muội liên tục đồng ý, đỡ lấy người từ trong lòng của anh cả mình. Lúc nhìn thấy Lâm Xuân Hà duỗi cổ ra nhìn về phía này, đôi mắt cô ấy đảo vòng rồi ngồi xổm xuống để cho Cố Uyển trèo lên lưng mình, cắn răng một cái, cõng người lên.

Đứng thôi cũng không yên, vậy mấy người sẽ không còn lưỡi nhai đồ đấy!

Từ lúc Tần Chí Quân đột ngột ném cây gậy đi rồi tới dìu Cố Uyển thì miệng của Lâm Xuân Hà đã không khép lại được rồi. Người này giật mình. Mấy hôm trước bà ta mới ăn quả "dưa" của Tần Chí Quân và nhân viên Triệu Quyên của xưởng in ấn đấy. Bây giờ cô bé hiền lành nhà họ Cố cũng làm trò rồi à!

Bà ta bèn hưng phấn bỏ luôn Trương Quế Chi đang đứng cùng với mình, đi về phía người nhà họ Tần. Vừa đi bà ta vừa cất giọng hỏi: "Ôi chao ơi? Các cháu đang làm cái gì đấy?"

Tần Hiểu Muội trả lời: "Tiểu Uyển tụt huyết áp nên mới ngất, cháu đưa cô ấy về tìm chút nước đường."

Nói xong thì cô ấy cũng người đi rồi, để lại Lâm Xuân Hà tiếc nuối chép chép miệng: "Tụt huyết áp à!

Dáng người Tần Hiểu Muội nhỏ xinh, cõng một người trưởng thành rất tốn sức, Cố Uyển biết ý tốt trong lòng cô ấy thì vô cùng cảm động, chuyển sang một góc tường chắc chắn người phía sau không nhìn thấy, cô thấp giọng nói: “Hiểu Muội, mình khá hơn nhiều rồi, cậu thả mình xuống đỡ mình đi là được.”

Đúng là sức Tần Hiểu Muội không lớn, thấy đám người Lâm Xuân Hà đã không còn nhìn thấy mình, cẩn thận thả Cố Uyển xuống đỡ cô đi chầm chậm.

Cô ấy lo lắng hỏi: “Trước kia cũng chưa từng thấy bệnh tụt huyết áp của cậu, có phải không ăn uống được không, về nhà nhờ thím Phụng Tiên hầm cho cậu chút trứng gà đường đỏ bồi bổ một chút nhé. Cô cũng không hiểu vì sao lại tụt huyết áp, nhưng đúng là phải ăn chút đồ bổ.

Cố Uyển hơi đỏ mặt, mọi người trong nhà cô biết chuyện nhà mình, nào có gì là tụt huyết áp chứ, nhưng lại không thể nói toạc ra, đành phải cúi đầu qua loa gạt đi.

Tần Hiểu Muội đỡ Cố Hiểu về nhà họ Cố đỡ cô ngồi lên trên giường rồi đi tìm kẹo sữa thỏ trắng đút vào trong miệng Cố Uyển, vừa nói: “Bảo sao anh cả mình luôn nhớ đưa đường cho cậu, thì ra cậu có bệnh này.” Nói đến đây, cô ấy chợt nhớ tới gì đó, nhìn Cố Uyển hỏi: “Không đúng, mình cũng không biết, làm sao anh cả mình biết chứ?”

Cô ấy thấy Cố Uyển đỏ mặt, không hỏi một câu trước đây cậu không dễ ngất xỉu như vậy ra khỏi miệng, mà chỉ cười ha ha.

Cô ấy nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy đẩy Cố Uyển, nói: “Hôm nay chính tai nghe được nhé, chứng tỏ năm sau anh cả mình sẽ kết hôn với cậu.”

“Ừm.” Lần này Cố Uyển cười cong mắt gật đầu.

Trong lòng nhớ đến lời thú nhân khế ước của cô nói, trước kia kí hiệu cáo lông đỏ không thể gả cho đàn ông phàm trần, buổi sáng hôm nay thấy vết bớt kia đã chuyển sang màu đỏ hồng nhàn nhạt, sang năm, có lẽ sẽ mờ đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã kết thúc vụ mùa. Mấy ngày nay để tránh xảy ra việc Chu Tĩnh hoặc Tần Chí Quân đến gần quá thân thiết khiến cơ thể cô có phản ứng khác thường, mỗi ngày cô đều làm việc với Tần Hiểu Muội ở trong phòng.

Quần áo mùa đông và giày đông của Ngưu Ngưu phải sửa thành rộng hơn một chút, cô vui vẻ làm việc, Vương Thuỳ Anh cũng mừng rỡ trốn tránh việc nhẹ nhàng này.