Chương 22: Kẹo mạch nha (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Trình Ninh thấy ông nôi thì trên mặt bất giác mang theo nụ cười, vội vàng giới thiệu người nhà cho ông nội.

“Ông nội ơi, Qua Qua, gọi ông cố đi.” Từ Hương Quyên chào hỏi ông nội, thuận tiện nhắc nhớ đám Qua Qua.

Vừa bắt đầu đã nhắc nhở Qua Qua gọi, chỉ sợ Qua Qua học theo cô và A Ninh gọi ông nội.

Qua Qua nhẹ nhàng kêu ông cố.

“Quay về rồi sao, Tiểu Trình Ninh quay về là tốt rồi. Là Qua Qua phải không, ông nội lấy cho cháu kẹo mạch nha ăn nhé.”. Ông cụ đứng lên, rửa tay bước đi.

Từ Hương Quyên luôn cảm thấy trong mắt ông cụ thấp thoáng nước mắt.

Không biết cái nhà này đã sống như thế nào nữa. Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu không nói gì.

Qua Qua không chịu cô đơn: “Mẹ, kẹo mạch nha là gì? Cũng là kẹo sao?”

“Ừ, ông cố cho con ăn thì con cứ ăn đi, không được nói cái này cái kia, biết chưa nào?"



"Dạ biết rồi ạ."

“A Ninh, anh mang canh cá là tốt đó, lọ tráng men có thể mang về nhà.”

Cái lọ tráng men này là lấy từ nhà mẹ cô, độ lớn rất vừa vặn, nếu không trả về thì phải nghe mẹ cô mắng rồi.

Chu Trình Ninh đã không nắm tay Qua Qua nữa mà giơ tay lên lau khóe mắt, nói một câu tốt, đi vào trong nhà tranh đổ canh cá.

“Mẹ ơi, ba khóc rồi.”

“Ba con không khóc mà trong mắt có cát bay vào.”

Qua Qua cũng không truy hỏi đến cùng là ba khóc hay trong mắt có cát mà đi hỏi mẹ kẹo mạch nha có mùi vị gì.

“Kẹo mạch nha đương nhiên là ngọt rồi.”. Từ Hương Quyên trả lời như vậy.

Sau một hồi thấy Chu Trình Ninh vẫn chưa đi ra, Từ Hương Quyên phải vào xem: “Đổ ra hai bát là được rồi. Chỗ ông nội chỉ có hai cái bát sao?”

Lúc Từ Hương Quyên thấy nhà tranh này đã cảm giác đơn sơ đến mức khó tin. Bây giờ đi vào bên trong thì càng không tin được vào mắt mình.



Chỉ là cái giường gỗ đơn giản, chăn bông bên trên không có vỏ chăn, còn có thể trực tiếp nhìn thấy ruột chăn biến thành màu đen. Ông cụ xếp chăn chỉnh tề, chứng tỏ sẽ mang nó đi phơi, bông trong chăn cũng là loại của mấy chục năm trước rồi.

Cái gối được làm từ vỏ cây kiểu mạch, nhìn toàn cảnh căn phòng thì không có bếp lò, muốn nấu cơm thì phải dùng cái nồi sắt cũ kỹ bên cạnh cánh cổng.

Trong phòng không có bàn, có hai hòm gỗ cỡ lớn, một cái dùng để làm bàn bày bát đũa, có hai cái chén sành thô, trong đó còn có một cái bị mẻ, một hộp dưa muối, một cái gáo múc nước. Bên cạnh cái hòm gỗ làm bàn là một băng ghế nhỏ, trong một góc có hai cái túi dệt một lớn một nhỏ, xem ra là để đựng áo quần hoặc chăn bông.

“Khi còn nhỏ ba mẹ không cho anh đọc sách, anh làm xong cũng không cho đọc thì anh chỉ thích đến chỗ này của ông nội. Ông nội đã dạy những con chữ vỡ lòng cho anh. Sau này anh muốn học lên trung học cũng là ông nội ủng hộ anh, viết thư cho cô thì ba mẹ mới cho anh học. Chỉ là sau khi tốt nghiệp ba mẹ không cho anh… Dù sao thì anh cũng quay về nhưng không quay về nhà, ông nội cũng bị ba mẹ anh làm cho đau khổ, không cho anh quay về đây. Nhưng anh biết ông nội luôn muốn anh về đây thăm ông.”

Từ Hương Quyên nghe Chu Trình Ninh, không nói thêm gì, chỉ hỏi ông nội đi đâu: “Có phải ông qua bên kia lấy kẹo mạch nha không?”

Chu Trình Ninh: “Đúng vậy, ông nội không có chỗ khác để đi.”

Đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh: “Lúc này còn chưa về thì chắc là bị ngăn lại rồi sao? Đây, anh ôm Ngưu Ngưu cho em, em đi thăm ba mẹ chồng với các anh em.”

Từ Hương Quyên ra khỏi cửa, Qua Qua chân ngắn thấy mẹ ra ngoài thì sải bước đuổi theo mẹ.

Chu Trình Ninh ôm Ngưu Ngưu mềm mại, cũng không biết phải làm sao. Nhưng vợ đã ra ngoài anh chỉ có thể ôm lấy Ngưu Ngưu trong ngực đi theo sau.

Từ Hương Quyên vừa vào trong nhà đã nghe em gái Chu châm chọc, khıêυ khí©h ông nội: “Ông nội à, nhà chị dâu có tiền, anh trai ăn ở ở nhà chị ta, cũng không thèm kẹo mạch nha nhà chúng ta, ông cũng đừng tự rước lấy mất mặt nữa.”