Tô Uyển chỉ nhìn phía trước, lên kế hoạch cho cuộc sống ở Bắc Bình, đến Bắc Bình cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhà họ Hoắc bên kia khẳng định biết nguyên thân là người cướp đối tượng hại em gái, còn nhảy sông tự sát, đối với cô sẽ không có thái độ gì tốt, cô cũng không muốn sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Cho nên cô muốn xem có thể tìm công việc bao ở bao ăn hay không, như vậy còn có thể kiếm chút học phí, phí sinh hoạt.
Sau khi khai giảng liền trực tiếp ở lại trường, chỉ cần chịu đựng đến khi thi đại học là được.
Mẹ Tô nghĩ đến chuyện vừa rồi mẹ Hứa Cường đến cầu hôn, chuyện con bé Uyển thành giày rách không ai cần không biết làm sao lại truyền ra ngoài.
Đoán chừng không bao lâu sau toàn thôn đều sẽ biết.
Bà ấy rất hoảng hốt bất an, liền nắm lấy cánh tay thon dài của Tô Uyển, liên tục dặn dò cô đến Bắc Bình nhanh chóng tìm đối tượng, tìm đối tượng là việc lớn hàng đầu cô đi Bắc Bình, không thể tìm quân nhân, nhưng một số phần tử trí thức thì vẫn có thể.
Đến lúc đó ở lại Bắc Bình, để nhà chồng tìm một công việc khác, có thể tốt hơn đọc sách nhiều.
"Dạ dạ." Suy nghĩ của Tô Uyển bị làm rối loạn, biết giải thích với bà ấy rằng cô muốn thi đại học cũng vô dụng, liền gật đầu theo ý của bà ấy.
"Con nhất định phải tìm được đối tượng kết hôn ở Bắc Bình, nếu như học xong cấp ba còn không gả được, trở lại thôn Tiền Đường thật sự chỉ có thể gả cho lão lưu manh." Nói xong hốc mắt mẹ Tô đỏ lên, nắm tay Tô Uyển thật chặt.
Con bé Tuệ là người có phúc, có tiền đồ nên bà ấy không cần lo lắng, nhưng con bé Uyển hiện tại đã thật sự sắp đến đường cùng.
Tô Uyển hiểu ý nghĩ của mẹ Tô ở thời đại này, nhẹ nhàng cầm tay bà ấy, trấn an cảm xúc nôn nóng bất an của bà ấy: "Mẹ, người yên tâm, đến Bắc Bình con nhất định có thể trong vòng ba tháng tìm được đối tượng."
Cô ở thế giới hiện thực cũng bị người trong nhà thúc giục kết hôn, gần như có thể đoán được phương thức thúc hôn ở niên đại này sẽ chỉ càng ác liệt hơn.
Cô cảm thấy nếu không cho mẹ Tô một lời hứa an tâm, rất có thể mẹ Tô sẽ thường xuyên viết thư điện báo cho cô, thậm chí làm không tốt sẽ trực tiếp đến Bắc Bình tìm cô.
Để có thể yên tâm đi học chuẩn bị thi đại học cho tốt, cô quyết định trước tiên nói dối một cách hoàn mỹ.
Đợi đến khi khai giảng Bắc Bình sẽ viết thư về nói đã tìm được đối tượng, nhưng phải đợi tốt nghiệp xong mới có thể kết hôn.
Trước ổn định cảm xúc của mẹ Tô, thi lên đại học rồi nói ra tình hình thực tế.
"Được được được." Có câu này, mẹ Tô an tâm hơn nhiều, hít mũi chua xót.
Cảm thấy con bé Uyển nhà mình có tư sắc như vậy, trong vòng ba tháng khẳng định sẽ rất dễ dàng tìm được đối tượng.
Nghe hai mẹ con phía sau vẫn luôn thấp giọng thương lượng chuyện tìm đối tượng, Hoắc Kiêu Hàn bước nhanh hơn.
Muốn ba tháng liền tìm được đối tượng tốt, trèo lên cành cao?
Trong đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Hoắc Kiêu Hàn là một mảnh châm chọc cùng hờ hững.
Đến trước xe Jeep ở cửa thôn, mẹ Tô lưu luyến dặn dò hai người rất nhiều, mắt đỏ hồng, sau này con bé Tuệ nghỉ còn có thể về nhà, nhưng con bé Uyển thì khó khăn, nghĩ đến trước khi lên xe lại đem mấy quả trứng gà trong nhà kín đáo đưa cho Tô Uyển.
Hoắc Kiêu Hàn ngồi ở vị trí lái, xuyên qua kính chiếu hậu trong xe lạnh lùng nhìn một màn này.
Tô Uyển đặt trứng gà vào trong túi xách màu lam, ngồi thẳng người, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen sắc bén như chim ưng trong kính chiếu hậu của Hoắc Kiêu Hàn, xương mày cao mà lăng lệ truyền đến sự lạnh lẽo tự nhiên, cực kỳ áp bách.