Nguyên thân là một mỹ nhân nổi danh trong mười dặm tám thôn, rất nhiều người đều nói là một con phượng hoàng xuất hiện trong ổ cỏ.
Dẫn đến nguyên thân ở nhà được mọi người yêu chiều hơn bất kỳ người khác, hết ăn lại nằm, ích kỷ bá đạo, ở niên đại thiếu thốn vật tư, món gì ngon đều cho cô ta ăn trước, được nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Mà em gái Tô Hiểu Tuệ nhỏ hơn cô ta một tuổi, thì nhu thuận hiểu chuyện chịu khổ nhọc, bị nguyên thân coi như một người hầu mà sai sử.
Sau khi hai chị em gặp được nam chính Hoắc Kiêu Hàn, cảnh ngộ thoáng cái liền xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, tạo thành hai thái cực, chị gái càng thê thảm, em gái liền càng hạnh phúc mỹ mãn.
Thấy Hoắc Kiêu Hàn thế nào cũng không muốn cưới.
Nguyên thân và mẹ Tô liền uy hϊếp bộ đội Hoắc Kiêu Hàn, tố cáo anh giở trò lưu manh, cuối cùng bị cha của Hoắc Kiêu Hàn tạo áp lực, bị ép cưới nguyên thân.
Dẫn đến Hoắc Kiêu Hàn chán ghét nguyên thân đến cực điểm, kết hôn xong liền xin điều đến địa khu xa xôi, kết hôn mấy năm cũng không đυ.ng vào nguyên thân một chút, càng là ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nguyên thân.
Ngược lại vô cùng quan tâm Tô Hiểu Tuệ, giới thiệu một đối tượng mới cho cô ấy, sau đó kết hôn sinh con vô cùng hạnh phúc.
Hai người này chênh lệch quá lớn, khiến nguyên thân bắt đầu hành xử điên cuồng, giống như chó điên cắn Hoắc Kiêu Hàn không tha, làm hại đứa nhỏ trong bụng Tô Hiểu Tuệ, còn tung tin đồn của bọn họ khắp nơi, rốt cuộc đem một chút ân tình của nhà họ Hoắc đối với nhà họ Tô tất cả đều hết sạch.
Đưa nguyên thân ra khỏi cửa, đưa đến viện tâm thần an dưỡng, chịu hết tra tấn, còn bị nhiều người cưỡиɠ ɧϊếp, cuối cùng bị người bên trong vụиɠ ŧяộʍ bán đến sơn câu nghèo đói.
Đợi đến khi người nhà họ Tô tìm được nguyên thân, nguyên thân áo không che được thân bị nhốt ở trong chuồng heo, chân bị đánh gãy, mắt cũng mù, cả người hôi thối, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ con người.
May mắn cô xuyên tới sớm, còn kịp, nếu không gả qua, loại nam chính lạnh lùng tàn nhẫn này thật sự có thể ép người hóa điên.
Nghĩ đến đây, Tô Uyển đi xuống giường, kéo cửa ra: "Mẹ, đồng chí Hoắc nói không sai, anh ấy vì cứu con, không có chiếm tiện nghi của con, con không cần anh ấy cưới con."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Tô Uyển, hết sức kinh ngạc.
Trước đó Tô Uyển muốn sống muốn chết muốn ở cùng Hoắc Kiêu Hàn, luôn miệng nói Hoắc Kiêu Hàn vốn là của cô ta, còn chiếm tất cả thư Hoắc Kiêu Hàn viết cho Tô Hiểu Tuệ, suýt chút nữa xảy ra án mạng, lúc này sao đột nhiên đổi tính.
Mẹ Tô là người đầu tiên chạy tới sờ trán Tô Uyển xem có phải sốt đến hồ đồ rồi hay không, mới có thể nói ra lời khác thường như vậy: "Muốn chết sao, con không gả cho nó thì về sau con còn sống thế nào? Con náo loạn nhiều ngày như vậy, đây không phải là kết quả con muốn sao?"
Tô Uyển nhìn Hoắc Kiêu Hàn, anh mặc quân trang màu xanh quân đội thẳng tắp, dáng người cao gầy ngất ngưởng đứng trước bức tường đất vàng đã bong tróc, làm nổi bật lên một căn nhà đất cũ nát.
Sống mũi cao thẳng, hai con ngươi thâm thúy, ngũ quan lập thể mà tuấn mỹ, như là một thanh bảo kiếm mới tuốt ra khỏi vỏ, lăng lệ mà trầm ổn.
So với ảnh chụp còn đẹp mắt hơn, cực kỳ giống quý công tử thời đại trước, khó trách khiến nguyên thân một giây biến thành kẻ yêu đương mù quán, quấn quýt si mê nhiều năm cũng không có nhìn trúng người khác.
"Đồng chí Hoắc, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi hiểu những kiến thức chữa bệnh này. Chỉ là tôi còn một năm nữa là thi đại học, xảy ra chuyện như vậy, trường học ban đầu hẳn là không thể đi, các bạn học nhất định sẽ ở sau lưng nghị luận tôi."
"Anh xem có thể nói với chú Hoắc một chút không, tôi muốn đi Bắc Bình học xong cấp ba." Tô Uyển lớn mật đưa ra ý nghĩ của mình.
Ở thế giới hiện thực, cô tốt nghiệp đại học liền mở cửa hàng trên taobao khởi nghiệp, trải qua đoạn thời gian đỉnh cao ngắn ngủi trong cuộc đời, sau đó theo kinh tế đi xuống, thật vất vả sống qua ba năm covid, kết quả thời đại "Trả hàng không mất phí" đã tới, trực tiếp làm cô tức chết.