Lục Mạn Mạn đã nhìn thấy vô số anh chàng đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt của cô rất hung ác và kén chọn, khuôn mặt và dáng người của bạn trai mười tám tuổi vĩnh viễn là người sau tuyệt đẹp hơn người trước, không phải không có ai đẹp trai hơn ông trung niên, nhưng không có ai giống như anh, trên người vừa có uy nghiêm và khí thế của bề trên, lại tràn ngập lạnh lùng, trong trẻo và cấm dục.
Mà trong đám bề trên đó, có người còn uy nghiêm, có khí thế hơn anh, không nói đến khuôn mặt này của anh, tóc không bị hói là tốt rồi.
Lục Mạn Mạn luôn thích trai đẹp, trai đẹp gần trong tầm tay, không trêu chọc một chút làm sao xứng đáng với mình chứ?
Cô cúi người đuổi Chi Chi đi trước: "Nhóc, vào phòng bếp xem dì Điền làm món gì ngon."
Sau đó, bước nhưng bước chân nhẹ nhàng đến bên ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh ông trung niên, sau đó nghiêng người qua nhìn bài tập của kì nghỉ trong tay anh.
Đột nhiên, cô phát hiện tay anh cũng rất đẹp, lòng bàn tay to, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, ánh mắt nàng lưu luyến ở phía trên, miệng lại nói: “Đang kiểm tra bài tập cho Chu Bỉnh? A, chữ viết của Chu Bỉnh không tồi. "
Hiếm khi được thím khen một lần, Chu Băng theo bản năng nhìn thím một cái, sau đó: "..."
Thím thật sự chú ý chữ viết của cậu bé?
Người phụ nữ vừa mới tắm xong, cơ thể thanh cao thoát tục lấp lánh ánh nước, non nớt phảng phất có thể nặn ra nước, bước từng bậc thang xuống, eo đung đưa tự nhiên như liễu, ngực cao vυ"t nhẹ nhàng run rẩy theo động tác... Chỉ liếc mắt một cái, Chu Nghiêm Phong nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Kết quả đối phương ngồi xuống bên cạnh anh, tắm rửa xong tản ra hương thơm nhàn nhạt, đùi trắng nõn dưới làn váy áp sát vào chân quần quân đội của anh.
Chu Nghiêm Phong thu lại bài tập của Chu Bỉnh, bỗng nhiên đứng lên.
"Đến giờ ăn rồi."
Lục Mạn Mạn: "..."
Đây là loại thẳng nam gì?
Buổi chiều trước khi Lục Mạn Mạn ra ngoài, dặn dò dì Điền buổi tối nấu chút canh sườn bí đao, trộn hai món chua cay hơi ngọt, món nộm khai vị ngon miệng, còn món chính, nấu chút vằn thắn là được.
Dì Điền vui vẻ vì ở nhà thay đổi thức ăn, buổi trưa không có thời gian trổ tài nấu ăn thực sự của mình, buổi tối chăm chỉ nấu cơm, cả bàn đều bày thức ăn lên, màu sắc, hương thơm và mùi vị đều đủ!
Nhóc Chi Chi không ngừng hút nước miếng trong bếp: "Mùi thơm quá, thơm quá."
Nhưng khi thức ăn được dọn lên bàn, cũng không có vội vã ngồi vào trên ghế và bắt đầu ăn, mà đầu tiên là lần lượt kéo chỗ ngồi ra cho anh trai, chú và cả thím thân yêu của cô bé.
Chu Nghiêm Phong yêu thương đứa cháu gái nhỏ này từ tận đáy lòng, tuổi còn nhỏ, cha không ở bên cạnh, mẹ cũng không ở bên cạnh chăm sóc, thấy cô bé hiểu chuyện như thế, anh vỗ cái ghế bên cạnh: "Chi Chi, ngồi cạnh chú."
Nhóc Chi Chi lại nhanh như chớp chạy đến bên cạnh thím, dùng cả tay và chân để trèo lên chiếc ghế bên cạnh thím, nhẹ nhàng nói: "Không, Chi Chi muốn ngồi cạnh thím, Chi Chi thích thím nhất!"
Chu Nghiêm Phong: "..."
Nhìn thấy bé con nhân loại đáng yêu đã kiên quyết chọn thím giữa chú và thím, sự không vui vừa rồi của Lục Mạn Mạn sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ ông trung niên lập tức tan thành mây khói.
Cô gắp một miếng sườn thừa bỏ vào bát của Chi Chi làm phần thưởng: "Chi Chi ngoan lắm, ăn nhiều thịt để cao lên nhé."