Chương 2: Nửa đời phiêu bạt không có chuyện gì thành công (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Thanh Khê nghĩ đến Đậu Nga, nghĩ đến Bắp Cải.

Cuối cùng, cô nghĩ đến một người - Tiêu Thắng Thiên.

Tiêu Thắng Thiên là người ở bên cạnh nhà cô năm đó, nhưng người ta không giống người bình thường. Năm đó người ta từ sớm đã ra biển làm việc, sau đó làm được sự nghiệp rất lớn, hiện tại đã làm chủ tin tức trên báo chí.

Người có tương lai nhất mà cô quen biết trong đời này chính là anh.

Quan trọng nhất là anh không phải bạn học trung học của cô, tuyệt đối không thể là người có liên quan đến lợi ích, cũng sẽ không trùng hợp quen biết với người mạo danh mình, cho nên không cần kiêng dè cái gì.

Sau khi nghĩ được như vậy, thật ra Cố Thanh Khê vẫn hơi do dự.

Lần trước cô gặp người ta là khi nào, hình như là mười năm trước rồi chứ?

Khi chồng cô qua đời, đúng lúc anh trở về quê hương để tham dự một cuộc hội nghị chính phủ, hình như là muốn thực hiện một dự án đầu tư ở quê nhà, tình cờ gặp cô.

Lúc ấy anh còn hỏi cô tiếp theo có tính toán gì không, còn nói có khó khăn gì cô có thể tìm anh và còn để lại cho cô một số điện thoại di động.



Mười năm rồi, sự nghiệp của anh phát triển hơn trước đây nhiều, người cũng ngày càng nổi tiếng, lúc này mình gọi điện thoại cho thì anh có trả lời không? Hay là đã đổi số điện thoại di động rồi?

Cố Thanh Khê do dự cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định gọi số điện thoại này.

Cô lấy một cuốn sổ ghi chép từ trong ngăn kéo ra, cô tìm thấy số điện thoại được ghi chép lại năm đó từ những trang giấy đã ố vàng, sau đó nhấn từng số, cuối cùng cô hạ quyết tâm nhấn nút gọi đi.

Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi lâu, cuối cùng lúc cô cho là sẽ không có ai nghe máy thì một giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn vang lên.

“Xin chào, ai vậy?”

“Tôi là Cố Thanh Khê, anh còn nhớ tôi không?” Trong lòng Cố Thanh Khê hơi thấp thỏm, cô biết bây giờ Tiêu Thắng Thiên là nhân vật còn lớn hơn cả Huyện trưởng, thật ra lần trước lúc tới đây Huyện trưởng thấy mọi người đều rất kính cẩn lễ phép.

“Thanh Khê, là cô sao? Bây giờ cô thế nào rồi?” Giọng nói đầu dây bên kia rất bình thường, như thể bọn họ là bạn bè thường xuyên gặp mặt vậy.

“Tôi sống rất tốt.” Cố Thanh Khê không biết mở miệng nói chuyện của mình như thế nào, dù sao chuyện này nói ra rất dài dòng.

“À, vậy là tốt rồi.” Đối phương nói như vậy.

Cuộc điện thoại rơi vào im lặng.



Suy nghĩ thật kỹ, Cố Thanh Khê cũng không còn nhớ rõ chút ký ức về Tiêu Thắng Thiên nữa.

Tiêu Thắng Thiên bằng tuổi với cô, là hàng xóm bên cạnh, từ nhỏ đã là “thằng nhóc nghịch ngợm” không làm nên chuyện lớn gì. Cố Thanh Khê là một cô gái ngoan ngoãn nhìn thấy loại người này đều chạy trốn, bởi vì nghe nói anh rất xấu, anh rất hay bắt nạt sẽ người khác, anh còn có thể dùng đất để ném vào người khác, còn ném rất chuẩn.

Cô và Tiêu Thắng Thiên cũng không quen biết.

Cho đến lần đó, sau khi cô thi rớt đại học nên vác giỏ trúc lên núi cắt cỏ lợn, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và chặn cô lại, đôi mắt đen láy cứ thế nhìn chằm chằm cô.

Cô sợ hãi, trong ấn tượng anh là một người rất xấu, anh nhìn mình như vậy là muốn làm gì đây, có phải anh muốn bắt nạt người khác không.

Nhưng anh lại không bắt nạt cô, anh chỉ là hỏi cô tại sao phải đông ý kết hôn với Trần Gia Thôn.

Anh nhìn chằm chằm cô, gằn hỏi từng chữ, khi nào cô đi xem mắt? Tại sao lại đi xem mắt?

Cố Thanh Khê càng sợ hãi hơn, mất một lúc lâu cô mới nói được ra một câu: Hoàn cảnh gia đình anh ấy rất tốt, có thể cho rất nhiều lễ vật đám hỏi.

Đây là nói thật.

Cô là một cô gái, nhưng trong nhà cũng không trọng nam khinh nữ. Hai năm đó học cấp ba, vì cung cấp cho cô đi học mà anh trai và chị dâu thường xuyên cãi nhau. Nhưng ba mẹ cô kiên trì nói là cô rất có tương lai, dù thế nào cũng phải cung cấp cho cô đi học, trông cậy vào cô thi đậu đại học để thoát khỏi kiếp làm nông, nhưng kết quả đến thời điểm quan trọng có lại rơi xuống, không thi đậu.