Ông lão cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa,
“Ba mang cái đó cho người khác sao? Ba là mang về cho mẹ con đấy, không biết suốt ngày mấy đứa nghĩ cái gì trong đầu nữa, có thể suy nghĩ đàng hoàng một chút không?”
Người đàn ông nghe vậy mới biết mình đã gây ra hiểu lầm, lại thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, liền nhỏ giọng lại, lắp bắp nói:
“Con, con cũng đâu có không biết.”
Ông già lườm anh ta một cái nói, “Ăn cơm đi.”
Lúc này, mì cũng vừa được mang lên, ba người thấy vậy liền không nói gì nữa, cùng nhau ăn mì.
Lâm Du nghe đến đây cũng không nhịn được cười, sau khi ăn xong mì, nhanh chóng nhường chỗ cho những người khác đến ăn.
Buổi chiều, Lâm Du đi khắp các nhà máy may ở Hoài Thành, xem có nơi nào tuyển người không.
Nhưng thời buổi này, công việc trong nhà máy là bát cơm sắt, thông thường, sẽ không có ai dại dột mà từ chức.
Đa số mọi người đều truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Hoặc là bỏ ra vài trăm đồng để mua một vị trí.
Có nhiều vị trí có thể mua, từ vài trăm đến một nghìn đều là chuyện bình thường.
Nhưng trên người Lâm Du chỉ có hai trăm đồng, đương nhiên không thể tiêu hết số tiền này.
Lâm Du đành buồn bã quay về, đến nhà máy tìm chủ nhiệm kết lương.
Tiền lương tháng trước cộng với tháng này tổng cộng là 39 đồng, có thể thấy là nhà máy thật sự không làm ăn được nữa.
Trước khi đi, nhà máy còn phát cho mấy bộ quần áo mới làm trong năm nay, để Lâm Du mang về tự mặc.
Nghe nói tất cả những người bị sa thải đều có.
Lâm Du nhìn những bộ kiểu dáng cũ kỹ, mặc dù thấy xấu nhưng muỗi dù nhỏ vẫn là thịt.
Hơn nữa, biết đâu mấy bộ quần áo này lại do chính cô làm, nghĩ vậy, đột nhiên quần áo trở nên đẹp hơn chút.
Tạm biệt chủ nhiệm Lưu, Lâm Du cũng tạm biệt nhà máy đã gắn bó hơn bốn năm qua.
Khi dọn dẹp xong đồ đạc đến cổng nhà máy gỗ, thời gian đã gần sáu giờ. Nhà máy gỗ ở ngay gần nhà máy may, cách khoảng hai cây số, khi Lâm Du đến, người bên trong đã bắt đầu lần lượt tan ca.
Lâm Du đứng ở cổng đợi, nhà máy gỗ phần lớn là nam giới, đối với sự đột ngột xuất hiện của một cô gái xinh đẹp như Lâm Du đều không khỏi liếc nhìn.
Không lâu sau, Trần Đào bước ra, lúc này Trần Đào đang đi cùng hai người đàn ông đang cởi trần.
Mấy người họ thấy cô, liền vội vàng cài lại áo, thời buổi này mọi người đều còn khá bảo thủ.
Lúc này, Trần Đào cũng nhìn thấy Lâm Du, cậu vẫy tay lớn tiếng gọi,
“Lão đại, tôi ở đây.”
Nói thật, mỗi lần nhìn thấy Trần Đào, Lâm Du đều cảm thấy Trần Đào có chút ngốc nghếch
Nhưng Trần Đào thuộc kiểu ngốc nghếch đáng yêu, không khiến người ta chán ghét.
Mấy người khác đi theo tới, trêu ghẹo:
“Chà, bạn gái đến đón rồi.”
“Đừng nói lung tung, đây là lão đại của tôi.” Trần Đào vội giải thích.
“Lão đại? Tên gọi mới à?” Người đó gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác, chẳng lẽ mình lạc hậu rồi?
Lâm Du: “……”
Trần Đào: “Lão đại chính là lão đại, không phải bạn gái.”
Cuộc trò chuyện đã không thể tiếp tục nữa, vội vàng chào mấy người kia, Trần Đào liền dẫn Lâm Du đến bãi xe, đẩy xe đạp ra.
Lâm Du quen thuộc ngồi lên xe đạp của Trần Đào. Một tay cầm túi, một tay bám vào thanh sắt hai bên yên xe.
Dù quan hệ tốt, nhưng Lâm Du vẫn cố giữ khoảng cách nhất định, tránh để người khác thấy rồi nói ra nói vào, gây hiểu lầm.
Thế là, khi đi qua nhà máy may, tình cờ gặp phải Vương Lị Lị, cô gái mà Trần Đào luôn theo đuổi, cũng là người sống cùng khu với bọn họ.
Khác với khuôn mặt thanh tú của Lâm Du, Vương Lị Lị lại có vẻ ngoài rất quyến rũ, đặc biệt Vương Lị Lị còn uốn tóc xoăn như các ngôi sao điện ảnh, trông càng trưởng thành hơn.
Nói thật, Vương Lị Lị cũng rất đẹp.
Nhưng Lâm Du lại không thích cô ta, nói một câu công bằng, đều là cùng một chỗ lớn lên, ai thế nào thì trong lòng đều hiểu rõ cả rồi.
Hơn nữa, Vương Lị Lị rõ ràng là không có chút tình cảm nào với Trần Đào, chê nhà Trần Đào nghèo, nhưng lại cứ muốn kéo dài Trần Đào, điều này càng khiến Lâm Du tức giận.
Nhưng Trần Đào lại rất thích Vương Lị Lị, khuyên mãi không nghe, Lâm Du cũng không có cách nào, suy cho cùng, tình yêu vốn là điều không lý trí.
Quả nhiên, khi Trần Đào vừa nhìn thấy Vương Lị Lị, lập tức dừng xe, cười rạng rỡ, cả người như mất trí, từ thông minh bỗng chốc biến thành con trai ngốc của địa chủ.
Vương Lị Lị nhìn thấy Lâm Du, nhiệt tình chào hỏi:
“Lâm Du, lâu quá không gặp.”
Lâm Du cười nhạt,
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp.” Rõ ràng hai người chiều hôm qua vừa gặp khi đi mua nước tương.
Hai người khách sáo chào hỏi xong, Trần Đào nói tiếp:
“Lị Lị, ngày mai em có rảnh không? Anh mời em đi xem phim.”
Vương Lị Lị nghe vậy cười khıêυ khí©h với Lâm Du, tay vuốt lọn tóc xoăn vào sau tai, nói
“Ngày mai à……”
Cô ta làm ra vẻ khó xử hồi lâu mới nói:
“Ngày mai em có hẹn rồi……”
Trần Đào nghe vậy hơi thất vọng.
Vương Lị Lị ngay lập tức nói tiếp:
“Hôm nay đi, hôm nay em rảnh.”
Lời này vừa ra, trái tim vừa tắt ngấm của Trần Đào lại bùng cháy.