Đây là một gian phòng ký túc xá tương đối cũ kỹ, bên trong chứa đầy thùng nước cùng bồn quần áo, thấy Lâm Du cùng lưu chủ nhiệm còn có dì quản lý ký túc xá đến , người bên trong đều sôi nổi đưa ánh mắt chăm chú nhìn.
“ Gian phòng này còn một cái giường ngủ, cô ở đây trước đi, người giường đó bị bệnh ước chừng cũng phải hai ngày nữa mới có thể về.”
Dì quản lý ký túc xá chỉ vào chiếc giường dựa vào bức tường bên trái nói. Nói xong liền quay lại nói với những người trong phòng:
“ Đây cũng là công nhân trong phân xưởng của chúng ta, cô ấy đã tạm thời ở lại đây hai ngày.”
Thấy tất cả đã xong xui, chủ nhiệm Lưu cũng nói
“ Cứ như thế đi, đến thời điểm đó thì cô đi lấy tiền lương, tôi sẽ để kế toán trong phân xưởng tính cho cô.”
Lâm Du đồng ý rồi cảm ơn hai người, hai người cũng nhanh chóng xoay người rời đi.
Đoán chừng do hôm nay quá mệt nên trong ký túc xúc cũng không ồn ào, hơn nữa 10 giờ ký túc xá sẽ tắt đèn nên mọi người đều vội vàng rửa mặt, tất nhiên cũng không có ai cùng Lâm Du nói chuyện.
Cũng đúng lúc Lâm Du không tâm trạng để nói chuyện với ai.
Hôm nay thật sự đã có quá nhiều chuyện xảy ra....
Sau khi rửa mặt còn, Lâm Du nằm yên lặng trên giường nhìn lên tấm ván gỗ phía trên, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Đầu tiên là cô đã chia tay với người yêu bốn năm của mình, tiếp theo lại cãi nhau với người nhà rồi dọn ra khỏi nhà.
Kỳ thật cũng không phải là do cô bị điên mà cô đã nằm mơ biết trước được tương lai.
Trong mơ ba mẹ bạn trai vẫn luôn con thường xuất thân của cô, cuối cùng tuy rằng đã đồng ý cưới cô nhưng sau khi Lâm Du gả vào, cuộc sống cũng không được tốt như trong tưởng tượng của cô.
Bởi vì xem thường gia đình của cô mà sau khi vừa mới gã vào mẹ chồng của cô đã làm khó cô đủ điều.
Người chồng vẫn luôn nói gì nghe nấy của cô cũng giống như đã thay đổi hành người khác, liên tục nổi nóng với cô.
Chỉ cần cô cùng mẹ chồng có mâu thuẫn gì thì Dương Phàm liền sẽ trách móc cô.
Trong miệng luôn nói, mẹ hắn ta nuôi hắn không dễ dàng gì, nhưng mẹ nó không dễ dàng là do cô làm nên sao?
Dựa vào cái gì mà trách móc cô?
Cuối cùng tình cảm của hai người cũng càng ngày càng kém, lúc nào cũng cãi nhau.
Cuối cùng Dương Phàm còn trắng trợn nɠɵạı ŧìиɧ, sau khi về nhà còn động tay động chân với cô.
Lâm Du đối với cuộc hơn nhân của hai người đã hết hy vọng nên đã trở về nhà mẹ đẻ,
Nhưng không nghĩ đến ba mẹ Lâm không những không nói giúp cô mà ngược lại còn lạnh lùng hỏi cô, có phải là cô có vấn đề gì không, nếu không tại Dương Phàm lại làm như thế?
Có phải là do cô không dịu dàng cho nên Dương Phàm mới nɠɵạı ŧìиɧ không?
Có phải cô đối xử với mẹ chồng không tốt nên Dương Phàm mới ra tay đánh cô hay không?
Buồn cười đến cỡ nào, người qua đường cũng sẽ không đến nói ra những lời này, đây còn là ba mẹ ruột của cô sao.
Mẹ Lâm nói nhịn một chút thì liền qua, phụ nữ thì đều như vậy cả.
Ba Lâm thì nói ly hôn sẽ làm cho người ta chê cười.
Bị người yêu phản bội, bị người nhà làm đau lòng, loại mùi vị này làm cho Lâm Du cảm thấy hít thở không thông.
Trong mơ Lâm Du cũng bởi vì chuyện này mà tích tụ trong lòng, cuối cùng sau một trận bệnh nặng thì liền qua đời.
Nhưng sau khi cô chết, ba mẹ lại cảm thấy tâm lý của cô quá yếu, đi khắp nơi nói với người khác là cô có phúc mà không có mạng để hưởng.
Mà họ hàng lại lấy cô ra làm ví dụ để dạy dỗ con gái, để mấy người họ đừng có chọc theo cô.
Giấc mơ này quá chân thật, sau khi tỉnh lại khóe mắt Lâm Du vẫn còn vương nước mắt.
Nhưng khi đó Lâm Du chỉ cho rằng đó chỉ là giấc mơ, ngay từ đầu cô cũng không không thật sự coi nó là sự thật nhưng mấy chuyện liên tiếp đã xảy ra làm cho Lâm Du cảm thấy có lẽ đó không chỉ là giấc mơ, mà là những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Sau khi đã nghiệm chứng qua một loạt chuyện, cuối cùng Lâm Du đã xác định được chuyện này.
Vì thế cô liền đề nghị chia tay với Dương Phàm...
Quả nhiên giống như trong mơ.
Dương Phàm căn bản không phải là loại người tốt lành gì, vẻ ngoài dịu dàng của hắn ta cũng chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài, sau khi Lâm Du đề nghị chia tay thì Dương Phàm liền thẹn quá hóa nhận, muốn đánh cô.
Nghĩ đến trước khi rời đi Dương Phàm còn nói, sau này đừng đến cầu xin anh ta.
Lâm Du cảm thấy bản thân trước kia quả thật đã mù, nhiều năm như vậy mà vẫn không nhìn thấu được con người của đối phương.
Năm đó là Dương Phàm theo đuổi cô trước.
Không hỏi han ân cần mà còn tặng quà viết rất nhiều thư cho cô, những lá thư đó đến bây giờ cô vẫn còn để ở trong nhà.
Tính tình Lâm Du mạnh mẽ, Dương Phàm vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng cô, yêu nhau đã nhiều năm một lần cũng chưa cãi nhau, cho nên ở bên nhau Lâm Du chưa từng thấy có chỗ nào không thích hợp.
Không, thật ra Dương Phàm vẫn luôn để lại dấu vết, chỉ là khi đã đã đắm chìm vào tình yêu nên không phát hiện ra.
Hiện tại nghĩ đến, một người vừa tức giận thì liền đập đồ, tính cách sao có thể dịu dàng như vẻ ngoài được.
Còn có đôi lúc Dương Phàm vô ý toát ra sự khinh bỉ đối với nông dân cùng những người yêu thế.
Khắp nơi đều là dấu vết.
Nhưng so với Dương Phàm thì sự nhẫn tâm của ba mẹ càng làm cho Lâm Du đau lòng hơn, nhớ đến những lời mà ba Lâm đã nói sau khi cô chết, trái tim Lâm Du liền trở nên lạnh giá.
Bản thân làm trâu làm ngựa vì gia đình, trả giá nhiều năm như vậy cuối cùng chỉ đổi lấy được một câu cảm khái nhẹ nhàng khinh bỉ như vậy.
Nghĩ đến cuộc sống của mình ở Dương gia, cẩn trọng, cần cù chăm chỉ nỗ lực làm một người vợ một người con dâu tốt, cuối cùng lại đổi được kết cục như thế.
Lâm Du liền cảm thấy cuộc đời như thế thật sự không đáng, đồng thời cũng tiếc nuối khi bản thân đã lãng phí một cuộc đời tươi đẹp như vậy.