Chương 104
"Cho ba ăn."
Đột nhiên nghe được những lời này của Bùi Cảnh, Khương Nhiễm theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi Cảnh.
Không vì lí do nào khác mà đơn giản là lời này, cách nói chuyện này rất quen tai.
Khi cô vừa mới xuyên tới đây, Bùi Cảnh cho cô mấy hạt đậu phộng, lúc ấy cậu bé cũng nói mấy chữ giống như này.
Không có xưng hô thân mật, không có trần thuật vấn đề, mà vô cùng đơn giản, chỉ nói ra mục đích Cho mẹ ăn.
Lúc ấy Khương Nhiễm không cảm thấy lời này có vấn đề gì, nhưng bây giờ nhớ tới cô mới chợt nhận ra vấn đề của câu nói này nằm ở đâu.
Sở dĩ không Có xúng hô, là bởi vì ở trong lòng Bùi Cảnh, căn bản là chưa công nhận người trước mặt.
Giống như là bây giờ, Bùi Cảnh chính thức xem cô là mẹ, một câu gọi mẹ hai câu mẹ, gọi cực kỳ ngọt.
Khi Khương Nhiễm đang còn nhìn chằm chằm Bùi Cảnh, Bùi Hoài đã vươn tay ra, nhận lấy chocolate Bùi Cảnh cho anh.
"Cảm ơn Tiểu Cảnh."
Trong giọng nói của Bùi Hoài không có cảm xúc lên xuống già quá đặc biệt, nhưng âm thanh trầm thấp nghe vẫn rất êm tai.
Nghe được Bùi Hoài nói cảm ơn, khuôn mặt nhỏ của Bùi Cảnh đỏ ửng, có chút ngượng ngùng mím môi nở nụ cười.
Thấy thời gian đã không còn sớm nữa, bọn họ cũng nên thu dọn để về nhà, Vương Thuý Lan lên tiếng gọi mọi người chuẩn bị về.
Tắt hết quạt, khoá kín cửa, lúc này mọi người mới xuất phát về nhà.
Trên đường về nhà, Bùi Hoài đi xe ba bánh, chở Vương Thuý Lan và Bùi Cảnh, ba chị em Khương Nhiễm thì đi xe đạp của mình về.
Gia đình bọn họ, khi ở thị trấn cũng không quá nổi bật
Nhưng sau khi vào thôn, thì là không phải chói mắt bình thường nữa.
Vừa hay lúc này là thời gian mọi người rảnh rỗi, có không ít người đều ở bên ngoài thôn ngồi hóng mát nói chuyện, còn có người bưng bát cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Khi thấy gia đình Khương Nhiễm vào thôn, cũng không thể nào không thấy được
Cho dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy xe của nhà họ Bùi, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Không chỉ là nhìn, cũng có người không nhịn được nói lại thêm vài câu vào.
"Trước kia cũng không cảm thấy có gì, cuộc sống mỗi ngày của mọi người trong thôn đều giống nhau, bây giờ cũng chỉ mới mấy tháng, sao cuộc sống nhà họ Bùi lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, trở nên tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần"
"Ai nói không phải chứ! Cũng không biết thời gian này nhà làm ăn như thế nào mà phất lên như diều gặp gió"
"Mỗi ngày người ta thức khuya dậy sớm buôn bán, có thể sống không tốt sao?"
" Nói đi cũng phải nói lại nếu mỗi ngày để cô dậy từ ba, bốn giờ để làm việc, cô có thể kiên trì được mấy ngày? Hâm mộ cuộc sống nhà người ta quá tốt thì đừng ngủ nướng nữa!"
Nghe tiếng bàn tán của mọi người, mặt Khương Nhiễm vẫn không thay đổi mà đạp xe đi về phía trước.
Cô thật sự không muốn nói chuyện với mấy người ở trong thôn này, quá là nhàm chán
Đặc biệt là, cứ nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần những câu chuyện như thế
Nếu cứ nói đi nói lại, còn có thể nói ra chuyện gì nữa?
Cũng may mọi người trong thôn đều biết tính cách của Khương Nhiễm, thấy thái độ này của Khương Nhiễm, bọn họ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Chỉ có Vương Thuý Lan, ngồi ở trên xe ba bánh, thỉnh thoảng lại chào hỏi mọi người một câu, nhưng Bùi Hoài đang đạp xe, cũng không có ý dừng lại.
Rất vất vả mới về tới cửa nhà, mọi người không có bất cứ chậm trễ nào, mở cửa đi vào sân.
Bùi Bảo Sơn ở nhà, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy mẹ con Khương Nhiễm đã về nhà, khuôn mặt tươi cười đi ra ngoài.
Vương Thuý Lan xuống xe là lập tức đi vào phòng bếp, thời gian đã không còn sớm, phải nhanh chóng chuẩn bị cơm tối.
Vốn dĩ Khương Nhiễm muốn tới nấu cơm cùng bà, nhưng lại bị Vương Thuý Lan từ chối.
"Con mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, cơm không cần con phải nấu, chẳng lẽ con cảm thấy mẹ nấu cơm không ngon hay sao?"
"Đương nhiên là không phải vậy." Khương Nhiễm lập tức lắc đầu.
Trước kia Vương Thuý Lan nấu cơm, không dám cho nhiều dầu và gia vị, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn có hạn, mùi vị tất nhiên cũng bình thường.