Chương 9: Ngược Đãi Con Nít

Dao Dạo tựa hồ bị đánh sợ, thế mà cũng không dám khóc, chỉ run người, gương mặt nhỏ tái mét, nước mắt còn không chảy ra, thím Lưu thô lỗ nhét cơm vào trong miệng cô bé.

Tư Niệm bị cảnh này chọc tức điên, tuy cô không thích con nít đến như thế nhưng cũng căm ghét loại người lấy con nít ra trút giận!

Ba anh em là ăn nhờ ở đậu, có lẽ Chu Việt Đông mười tuổi đã biết được tình huống này, nhưng không dám phản kháng, hiển nhiên là bị người ta đàn áp thời gian dài dẫn tới.

Cô biết ngay mà, sao đứa nào cũng lệch lạc được, hóa ra cũng không hoàn toàn tại nguyên chủ.

Sự xuất hiện của nguyên chủ chẳng qua là quật đổ cọng rơm cuối cùng của lạc đà mà thôi.

Cô nghiêm mặt đi lên, giành lấy đứa nhỏ, trầm giọng nói: “Bà có biết chăm sóc trẻ con không vậy? Người ta bỏ tiền mời bà tới chăm sóc trẻ con, bà ngược đãi chúng như vậy sao?”

Cô vô cùng tức giận, thím Lưu vốn dĩ bởi vì sự tồn tại của Tư Niệm mà tức giận, lúc này nghe cô nói vậy, lập tức trào phúng nói: “Sao tôi lại ngược đãi trẻ con, cô nói chuyện phải chú trọng chứng cứ, nông thôn chúng tôi không èo uột như thành phố, con nít nhà ai không được nuôi lớn như vậy!”

Tư Niệm cười lạnh một tiếng: “Vậy sao, vậy sau này tôi nhìn thấy con trai, cháu trai bà, có phải cũng có thể dạy dỗ chúng như thế này không?”

Thím Lưu suýt chút sụp đổ: “Cô dám!”

“Không phải thím dạy tôi như vậy sao?”

Thím Lưu bị chọc tức điên, nhưng bà ta không nói lại Tư Niệm, chỉ có thể oán: “Tôi thấy cô là vì không thấy tôi nấu cơm phần cô, lấy tôi trút giận? Ha ha, Việt Thâm chỉ nói tôi nấu cơm cho ba đứa nhỏ, không nói phải chăm sóc cô, nếu cô muốn ăn thì tự đi nấu đi!”



Trước đây bà ta từng dò la tình hình nhà họ Lâm, nghe nói nhà họ Lâm ba lần tới nhà muốn đổi con gái ruột về, cô con gái ruột này sống chết đều không chịu, đoán chừng đã quen sống với cuộc sống tốt, không muốn về nông thôn chịu khổ.

Nhìn dáng vẻ mười đầu ngón tay không dính nước này của cô, Chu Việt Thâm bị điên mới sẽ cưới cô làm vợ.

Lúc này không biết nấu cơm, vậy thì nhịn đói!

Xem tới lúc đó cô còn có thể đanh đá như vậy nữa không.

Tư Niệm chỉ đợi câu nói này của bà ta, đặt Dao Dao đang run lẩy bẩy xuống, lau miệng cho cô bé nói: “Dao Dao ngoan ngoãn ngồi ở đây, mẹ kế đi nấu đồ ngon cho con ăn ngay nhé.”

Dao Dao tựa như có thể nghe hiểu, chớp mắt nhìn cô.

Gương mặt nhỏ lấm lem đã sắp không còn dáng người, nhưng đôi mắt đó lại cực kỳ trong veo.

Đây còn là một đứa trẻ không hiểu cái gì, sao lại bị đối đãi như vậy.

Khiến Tư Niệm nhìn xong, trong lòng vô cùng chua sót.

Cô nhìn Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn mang vẻ mặt phức tạp ngồi trên bàn, đứng dậy đi vào nhà bếp.

Nhà bếp rất đơn sơ, nấu bếp lửa, bên trên khảm một cái nồi sắt to, trên tủ bếp bên cạnh đặt đủ thứ đồ linh tinh, có một ít bột trắng bột gạo, gia vị cũng đơn giản, chỉ có muối, bột ngọt.

Trong góc đặt ảng gạo, bên trong đã sắp thấy đáy, bên cạnh là một túi nhỏ khoai tây và khoai lang nảy mầm, cùng với một vò dưa muối cũ, ngoài ra, không có rau dưa gì khác.



Nhìn thấy cảnh này, Tư Niệm cũng không nhịn được cau mày.

Nhà này sao lại đánh một nắm bài tốt nát bét thế này?

Cô lục tìm một hồi, bỗng nhiên chú ý tới một giỏ trúc đặt ở bên dưới tủ.

Mở ra nhìn, bên trong thế mà lại có nửa miếng thịt ba chỉ và trứng gà, dưới trứng gà là một tối bột tinh nhỏ!

Đây đều là đồ tốt!

Không có lý do gì đồ tốt như vậy lại giấu không cho ăn.

Nghĩ tới đồ ăn thê thảm trên bàn, Tư Niệm đen mặt.

Không biết Chu Việt Thâm bận tới mức nào, thế mà lại không phát hiện ra chút gì?

Theo lý mà nói anh mở trại heo, chắc chắn không thiếu thịt ăn.

Thế mà ba đứa con lại gầy giống như khỉ.

Chẳng trách bà già này có địch ý với mình lớn như thế, ở đây chăm sóc ba đứa trẻ, bà ta có thể vơ vét không ít dầu nước!